Ngô Văn Cư
Bài đăng trên tc VNGL số 2
https://vannghegialai.vn/em-hoa-va-toi/
Ngô Văn Cư
Bài đăng trên tc VNGL số 2
https://vannghegialai.vn/em-hoa-va-toi/
(Đọc
“Từ Tình Giang tôi lớn” của Lê Bá Duy)
Trong tâm thức
của người Việt, quê hương là một biểu tượng thiêng liêng, nó được tái hiện
trong thơ ca phong phú và đa dạng làm nên những bài thơ đa sắc điệu, đậm chất
trữ tình. Đọc TỪ TÌNH GIANG TÔI LỚN của Lê Bá Duy, người đọc không gặp những
hình ảnh ước lệ khi nói về quê hương với cây đa, bến nước, sân đình… mà gặp những
hình ảnh rất thật về cái làng Tình Giang bé nhỏ của mình. Đây là tập thơ thứ 11
và là tập sách thứ 12 của anh do nxb Hội Nhà văn cấp phép năm 2025. Xuyên suốt
tập thơ là những hoài niệm từ thực tế mà anh chiêm nghiệm: “Từ Tình Giang
tôi lớn/ từ nỗi đau ông cha tôi ngẫm điều mất mát/ cuộc sống dẫu thế nào vẫn cứ
hát/ bài hát yêu thương…” (Từ Tình Giang tôi lớn – trang 13). Và tôi đang lần
giở từng trang sách để nghe anh hát “bài hát yêu thương” về làng Tình
Giang của anh.
Nằm nghe thì thầm biển hát
Bao nhiêu con sóng vỗ bờ
Bất ngờ tiếng con nai tác
Rụng vào đồi cỏ tranh khô
Bất chợt gặp nàng tiên cá
Giữa đường phố phủ đầy sương
Gió khẽ cựa lay cành lá
Trời xanh xanh cả khu vườn.
Đi giữa núi rừng Bình Định
Mà nghe sóng biển Gia Lai
Nơi anh trời chang chang nắng
Mùa em ướt vạt áo dài.
Anh vẫn mơ từ biển trắng
Hun hút núi xanh nghìn trùng
Cựa mình những đêm thanh vắng
Như trăng lặng sáng trong vườn.
NVC
Bài in trên báo Gia Lai số 132 - ngày 9/11/2025
(Đọc Trường ca “Đi trên đường một
chiều” của Ngô Văn Cư)
Nguyễn Thị Phụng
(Vanchuongphuongnam.vn) – Trường ca “Đi
trên đường một chiều” (NXB HNV 2022) đánh dấu bút lực của nhà thơ, nhà
giáo Ngô Văn Cư viết về xứ Hoài – Hoài Ân quê mình từ trong kí ức đến hiện tại
đầy hào hứng với phong cách riêng. Tưởng nghĩ đây cũng là tấm lòng của người
con được trưởng thành nơi nguồn cội của cha ông, đây cũng là tấm lòng thơm thảo
của nhà thơ được tắm mát tâm hồn từ khi biết “Soi mình vào dáng quê” (tập
thơ, NXB Văn nghệ 2009) biết tự chăm chút trong sáng tác cũng là rất hiếm với
người Bình Định.
(Đọc NAMASTÉ - NHỮNG MÓN
QUÀ KỲ DIỆU của Trần Hữu Dũng)
Nhà
thơ phải vận dụng tri thức, chắc lọc tâm hồn, vật vã với con chữ và trong phút
xuất thần mới viết nên bài thơ. Người đọc vừa là người tiếp nhận, vừa là người
đồng sáng tạo với tác giả, nên lại cũng vô cùng khó để tiếp cận với bài thơ cụ
thể. Tôi không hề tự tin rằng đã cảm nhận được thơ của nhà thơ, nhất là những
bài thơ vượt khỏi lối mòn truyền thống; là thơ hiện đại, hậu hiện đại! Cầm tập
thơ “Namasté – Những món quà kỳ diệu” của nhà thơ
Trần Hữu Dũng, tôi thấy mình như trôi về thời mà mỗi người còn mang tình yêu
thương, tôn trọng vẻ đẹp nội tâm và hài hòa giữa tâm hồn con người và vũ trụ.
Tôi bị tác giả dẫn dụ để khám phá:
Vui lòng tự thắp lên ngọn nến
Khi đi sâu vào hang động nội tâm
(Trò chuyện với chư thần)
(Đọc
ĐIỀU EM CẦN của Lâm Băng Phương)
Đôi khi chỉ vì
yêu thích một hành động, một cử chỉ, một lời nói mà ta yêu cả một con người; bỏ
qua những thiếu sót mà ta chưa yêu thích để gắn bó với nhau mãi mãi. Điều ấy
cũng đúng khi ta tiếp cận với tác phẩm văn học. Chỉ vì yêu thích một vài câu
thơ mà ta thuộc cả bài thơ; yêu thích một nhân vật, một chi tiết mà ta đọc hết
tập truyện. Dong dài như vậy để nói rằng 99 bài thơ trong tập sách ĐIỀU EM CẦN
của Lâm Băng Phương do nxb Hội Nhà văn cấp phép năm 2023, không phải bài nào
tôi cũng yêu thích, nhưng có những tứ thơ, câu thơ đã neo trong lòng tôi để tôi
đủ sức đọc hết tập. Cũng có thể ĐIỀU EM CẦN là tập đầu tay được tác giả in vào
tuổi đã bảy mươi, khiến tôi đồng cảm chăng? Bởi, trong tập thơ mới in năm 2024
của tôi cũng có bài:
LỜI ĐẦU SÁCH
Chớm bảy chục năm hưởng tuổi trời
Thân còn khỏe khoắn trí chưa
ngơi
Trải qua dâu bể nhiều phen biến
Ngoảnh lại công danh mấy lúc
bơi
Vị ái vị ân nồng gối thắm
Mùi duyên mùi nợ ấm tình đời
Muốn quên nhưng dạ càng thêm nhớ
Ghi lại chút tình để đọc chơi!
Ngô Văn Cư
(Đọc KHI VẦNG TRĂNG CÒN HÁT của DŨNG LÂM)
Không thể cưỡng
cầu để viết nên một câu thơ; nhưng sự dồn nén cảm xúc thì thơ sẽ bật lên chạm
vào tình cảm người đọc, người nghe. Cũng không thể lên gân, đao to búa lớn bằng
những từ ngữ “rổn rảng” âm thanh mà lôi cuốn được được người đọc. Chỉ cần “Ta
chạm vào vô ngã/ Thấy tình người mênh mông/ Ta chạm vào thinh không/ Nhẹ nhàng
như hơi thở” (Chạm) là cũng có thể “Nghe dâng sầu kín lối”. Đó
là cách tôi tiếp nhận khi đọc tập thơ “Khi vầng trăng còn hát” của nhà thơ Dũng
Lâm; tập gồm 98 bài thơ do nxb Hội Nhà văn cấp phép tháng 9/ 2024.
.
. . .
. . .
. . .
. . . .
Dáng cò trắng bước liêu xiêu
Lưng
trâu neo sợi dây diều tuổi thơ.
(Trích “Miền cổ tích của tôi” thơ Ngô Văn Cư)
Tản
văn của NGÔ VĂN CƯ
Tháng Giêng vút qua xứ Hoài trung du như một ánh mắt dịu
dàng, luyến thương. Bắt đầu từ vạt nắng nhẹ nhàng trải dài trên những con đường
còn rợp hoa khoe sắc và bảng lảng hương mùa. Năm nay trời mưa lai rai suốt đoạn
cuối tháng Giêng, lắm ngày thậm chí còn ra vẻ như tháng Mười, nhưng trong từng
ngôi nhà, từng con phố, người - xe đông vui rộn rã, vô số hàng cây xôn xao nẩy
lộc, với lòng người phơi phới, tin yêu… Giêng Hai xứ Hoài chừng như lạ chừng
như thanh tân, mẩy căng nhựa sống.
Tản văn: Ngô Văn Cư
Quê tôi vào những ngày cận tết lại bận rộn với những vụ mùa và những việc chung, riêng khác. Từ cuối tháng mười Âm lịch, lúa giống đã được gieo xuống đồng. Rồi những vồng khoai lang, luống rau cải, hàng xà lách, giàn khổ qua, đậu rồng... xanh ngát khoe mình đón nắng xuân đang dần về. Rồi những vạt hoa vạn thọ, hoa cúc, hoa hồng... cùng hoa mai chúm chím nụ đợi ngày bung cánh đón xuân. Tất cả như quẫy gọi một mùa xuân ấm no, hạnh phúc sẽ đến. Cổng chào ở đầu làng cũng trang trí rực rỡ với cờ Tổ quốc và cờ trang trí đủ màu sắc tung bay trong gió. Cổng xóm, cổng nhà cũng ngập tràn ánh sáng. Đường thôn, ngõ xóm, lối đi chung được dọn dẹp sạch sẽ; cuốc bớt cỏ ở các lối đi, nhiều nhà quét vôi lại tường để ăn tết! Bận rộn là vậy nhưng nhà nhà vẫn không thể để thiếu không khí tết. Rồi... như đã hẹn, vào những ngày cuối năm, gia đình nào cũng chuẩn bị cho ngày dẫy mả. Dẫy mả là một phong tục có từ lâu, là dịp để con cháu được giãi bày với tổ tiên, ông bà những chuyện xảy ra trong năm; đồng thời anh em trong họ hàng nội tộc gặp mặt để phân biệt mối quan hệ họ hàng, máu mủ với nhau. Vì vậy mà những ngày này, các gia đình, dòng họ đều sửa sang, tu bổ, dọn dẹp các phần mộ; mang lễ vật đến thắp nhang mời người quá vãng về nhà ăn tết cùng con cháu. Hình như tất cả công việc trong năm đều dồn vào những ngày cận tết.