KHI TA MỆT - thơ Ngô Văn Cư

Khi ta mệt thì đọc kinh xem sách
Gõ vành ly ca mấy khúc vu vơ
Mặc nhân gian ai buồn vui say tỉnh
Bận lòng chi chuyện thi tứ lạc bờ.
Khi ta mệt thì đêm dài mộng mị
Bóng trăng xưa rồi lại bóng trăng xưa
Gió và gió làm nhàu vườn cổ tích
Nụ môi xuân ninh chín giấc giang hồ.
Khi ta mệt thì tìm về quá khứ
Đường xa xôi trần trụi chuyện nhớ quên
Bến lưu vong trôi về miền viễn xứ
Hòn đá lăn cù con dốc buồn tênh.
Khi ta mệt kinh văn đều bật khóc
Khản cổ gào trời đất tặng mùa xuân
Rồi vùi đầu vào lời thưa cũ rích
Giấc mơ buồn lơ lửng ở trên không.
Khi ta mệt thì nhân gian cũng mệt
Bóng trăng xa ghen tị bóng ta gần
Lời thị phi thổi bay lời kinh điển
Mệt thì đành lẩn quẩn ngóng xa xăm!
NVC

Nhận xét