MÙA VUI ẤM ÁP - Tản văn: Ngô Văn Cư



                     

Như một sự hò hẹn chung thủy của thiên nhiên, cứ gần đến Giáng sinh thì trời trở lạnh. Một cái lạnh chỉ đủ đánh thức trong ta những hoài niệm, nó lằng lặng ngấm vào ta để cho ta sống chậm lại mà nghe những âm thanh vô hình, để hiểu hơn giá trị của cuộc sống tươi non, ấm áp. Lạnh trong mùa Giáng sinh là một thứ gia vị không thể thiếu.


 Chuẩn bị cho Giáng sinh cũng đồng nghĩa với chuẩn bị đón cái tết Dương lịch và khẩn trương đón một mùa xuân mới. Bất chợt ta nghe cái se lạnh vừa đủ để mang chiếc áo lạnh khoác vào người vừa tạo dáng điệu đà, vừa tránh cái cảm giác ẩm ướt làm cho da dẻ mốc trắng; cái lạnh làm mọi người như muốn xít lại gần nhau hơn để chuyền nhau hơi ấm mà lòng bớt đi phần nào sự xa cách. Ở vùng tung du Hoài Ân quê tôi, cái lạnh thường kèm theo mưa phùn; mưa nhỏ như rây hạt; chỉ vừa đủ thấm áo; vừa đủ cho ta cảm nhận lạnh đâu chỉ là trạng thái mà đã có hình hài, nhất là khi ngọn gió đông đã chơm chớm chuyển sang xuân.
Trời chớm lạnh là thông điệp Giáng sinh đến gần sắp khép lại một năm với bao lo toan, vất vả; thành bại và mở ra một mùa xuân mới với bao điều tốt đẹp hứa hẹn sẽ đến. Hãy hòa cùng giai điệu Giáng sinh ngọt ngào và gửi những lời chúc tốt lành nhất đến người mình yêu thương. Sẽ thật nhớ và đáng yêu hơn rất nhiều trong một mùa Giáng sinh lành lạnh, trong tiếng chuông vọng len đều đến từng góc phố, trong những ngọn đèn lấp lánh qua các ô cửa và, bên ly cà phê thơm lừng quyện vào tiếng nhạc du dương.

Tôi nhớ mãi kỷ niệm của những mùa Giáng Sinh. Những thiếu nữ áo dài trắng tinh khôi, mắt trong veo và thánh thiện. Trên mọi đường phố, từng cửa hiệu đều trang trí những hình ảnh lung linh dưới ánh đèn màu rực rỡ. Nơi nhà thờ, hình ảnh tái hiện hang đá nơi Chúa Hài Đồng ra đời cũng rực rỡ ánh đèn lấp lánh, lung linh. Tất cả đợi chờ giờ phút thiêng liêng đến. và tôi nhận ra khát khao lớn nhất trong Giáng Sinh là tình yêu và hy vọng. Tôi chợt nghĩ, nụ cười rạng rỡ sẽ khiến mỗi người đẹp thêm hơn, mùa Giáng Sinh lạnh nên hãy cùng nhau khiến nó ấm áp thêm. Tôi biết, mỗi mùa Giáng Sinh đi qua, mỗi mùa xuân đi qua, đời tôi càng ngắn đi nhưng những dòng hồi ức lại nối dài miên man…

Mùa đông với những cơn gió lạnh là mùa của những đôi bàn tay tuổi trẻ đan vào nhau cùng bước về phía trước. Lạnh thì đã sao? Bàn tay ta nắm chặt sưởi ấm cho nhau, sưởi ấm cho mỗi trái tim giá lạnh, sưởi cả những tâm hồn cô đơn. Gió thì đã sao? Gió thổi tung bay chiếc khăn choàng ấm áp và mái tóc dài của các cô gái nhưng đã có những bàn tay yêu thương sửa lại cho ngay ngắn. Gió rì rào chỉ khẽ nhắc ai đó đông sắp tàn, xuân đang dần tới và mùa không dừng lại mà nhanh chóng trở về nhà sum họp trong ba ngày tết. Còn gì thú vị hơn khi cái ấm được chuyền nhau để thấm vào những tâm hồn giá lạnh, làm ấm nồng tình người giữa cơn gió buốt?
Khi nắng đã bắt đầu xua tan cái lạnh giá, cái hơi mưa nhẹ; bỗng thấy tâm hồn mình thanh thản. Tạm biệt mùa đông với cái lạnh lẽo và ướt át để đón ánh nắng mùa xuân sưởi ấm lòng người. Dẫu sao, tôi vẫn yêu cái lạnh và mưa phùn nhẹ đang chuyển mùa. Một mùa vui ấm áp. Một mùa Tết ấp ủ bao mơ ước. Lòng tôi luôn ấm áp hướng về mùa xuân tươi đẹp.
NVC
Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Nhận xét