UỐNG RƯỢU VỚI CHỦ QUÁN MÀ KHÔNG VUI - Thơ Ngô Văn Cư



Góc quán tềnh toàng nhìn ly rượu
Mang mang mây gió một nỗi sầu
Lặng lẽ góc bàn rơi sợi nắng
Chưa kịp nghiêng mình đã bể dâu

Nhìn xa ngọn khói chiều hiu hắt
Lòng êm đến nỗi chợt cảm hoài
Chủ quán hững hờ tay chuốc rượu
Hình như đang nhớ bóng hình ai.

Rượu cạn cho lòng thêm trống vắng
Ly đầy lại nhớ chuyện xa xưa
Cô chủ không buồn câu tiễn khách
Hình như đang đợi chuyến sang mùa…

Không thể ngồi lỳ trong quán vắng
Màn đêm ngái ngủ đã trên vai
Có cánh phù du tìm ánh sáng
Vẳng nghe trong gió tiếng quan hoài.

Quán vắng gió lùa trơ tốc mái
Ta ngồi thẹn mặt với người xưa
Đâu rồi sức trẻ lòng ươm mộng
Cố xứ rộn chân bước ngựa về…

Ta cũng u buồn như chủ quán
Nhưng không thổ lộ chuyện riêng tư
Ngựa già đau đáu mơ dũng tướng
Sương phụ lạm bàn chuyện thái hư.

Chưa say mà rượu không còn nữa
Lòng bỗng bâng khuâng nén nỗi buồn
Lặng lẽ nhìn trăng soi liếp cửa
Nghe lòng nằng nặng chuyện cố hương…
NVC

Nhận xét