NGỒI UỐNG CÀ PHÊ NGHĨ LAN MAN - thơ Ngô Văn Cư



Mỗi sáng ngồi lỳ trong quán nhỏ
Cà phê từng giọt tiếng mơ hồ
Thói quen bị trói trong tiếng nhạc
Mặt lạnh nhìn ngang phố xô bồ.

Bức tranh treo tường đôi tuấn mã
Hình như ta thấy ở đâu rồi
Lòng muốn thấy rừng xanh ngút mắt
Trường Sơn vàng bay vung lưng trời.

Cà phê thì đắng nước biển mặn
Nước Hồng Hà ngọt tựa Cửu Long
Ta uống từ khi ôm vú mẹ
Giọt mưa nào không đến biển đông?

Tiếng nhạc như mơ nằm ú ớ
Phố phường rộn rã bước chân quen
Sách vở một thời ta ngấu nghiến
Đâu rồi hào kiệt múa gươm thiêng?

Đành thôi! Ta mất toi buổi sáng
Cà phê đắng nghét đường mà chi
Ngoài kia mưa nhỏ ve kêu rộn
Mặn chát môi tìm tiếng từ quy!
NVC

Nhận xét