(Đọc NAMASTÉ - NHỮNG MÓN
QUÀ KỲ DIỆU của Trần Hữu Dũng)
Nhà
thơ phải vận dụng tri thức, chắc lọc tâm hồn, vật vã với con chữ và trong phút
xuất thần mới viết nên bài thơ. Người đọc vừa là người tiếp nhận, vừa là người
đồng sáng tạo với tác giả, nên lại cũng vô cùng khó để tiếp cận với bài thơ cụ
thể. Tôi không hề tự tin rằng đã cảm nhận được thơ của nhà thơ, nhất là những
bài thơ vượt khỏi lối mòn truyền thống; là thơ hiện đại, hậu hiện đại! Cầm tập
thơ “Namasté – Những món quà kỳ diệu” của nhà thơ
Trần Hữu Dũng, tôi thấy mình như trôi về thời mà mỗi người còn mang tình yêu
thương, tôn trọng vẻ đẹp nội tâm và hài hòa giữa tâm hồn con người và vũ trụ.
Tôi bị tác giả dẫn dụ để khám phá:
Vui lòng tự thắp lên ngọn nến
Khi đi sâu vào hang động nội tâm
(Trò chuyện với chư thần)
Tôi cũng đã từng tự
thắp nến dò dẫm bước trên đường đời. Chắc hẵn ai cũng từng như vậy! Nhưng
đã đi vào hang động nội tâm thì dễ gì giải thích được tâm trạng: “Có
những ngày trống rỗng// Không còn sinh khí/ niềm tin// Có những lúc tuyệt vọng//
Cùng cực/ kiệt quệ đớn đau// (Có những ngày). Mấy câu thơ ngắn mà tác giả
đã diễn tả sự tột cùng trống rỗng, tuyệt vọng, kiệt quệ… của con người. Vậy mà ta vẫn sống trong sự phi lý của cuộc đời.
Phải chăng đời sống con người không phải là một ân huệ để vui hưởng, mà là bổn
phận mỗi người phải thực hiện. Đôi khi thân phận bé nhỏ không thể ôm cả đất trời
nên im lặng hoặc chộn rộn cũng là cách thể hiện quan điểm sống:
Bây giờ chộn rộn chỉ còn đám dân
phàm phu
Nói về chuyện con ong/ cái kiến
Mặc kệ sóng thần/ bão lụt/ mùa màng
lên tiếng
Tốt nhất uống trà. Tuyệt đối im lặng
lắng nghe
(Vào ngày chủ nhật)
Ai đó chộn rộn hay
mặc kệ hay im lặng khi đối diện với lòng mình cũng đều ngộ ra:
Vĩnh viễn mọi thứ điên rồ thật sự
Khoảnh khắc nhận diện lại chính
mình
(Ghi chú nho nhỏ)
Đọc thơ Trần Hữu
Dũng, tôi cứ bị tác giả khơi dậy cảm xúc từ phía sau ngôn từ. Nhưng may
mắn thơ của tác giả cao siêu nhưng không phù phiếm nhờ lời của Má “dặn dò:
- Hứa với má, con đừng thành nhà văn phù phiếm” (Hứa với má, đừng
thành nhà văn phù phiếm) cho dù: “Nhiều năm sau tôi mới thấu hiểu điều nầy”
(Tin nhắn) mà lòng tôi ám ảnh:
Bài thơ thất lạc đời mình
Không dấu tích bản địa dân tộc
Nằm bất động trong căn phòng ký ức
ám khói, trong bảo tàng lịch sử
Đêm đêm mất ngủ
Gương mặt thanh thoát biển xanh ám ảnh
Anh như con chó nhỏ lần hồi đánh
hơi tìm về chốn nương thân.
(Bài thơ thất lạc)
Tác giả có lần nói
dân phàm phu… mặc kệ sóng thần, bão lụt… nhưng có thể nào mặc kệ chuyện
cơm áo ngày thường. Tất cả đều có trong thơ Trần Hữu Dũng để tôi yêu tính thời
sự ngổn ngang đầy tính nhân văn ở ga Mường Mán trong một đêm xô bồ:
Đêm chập chùng. Người/gà, vịt/hàng
hóa ồn ã, ngổn ngang
Tiếng còi tàu thúc giục. Cuộc trôi
dạt qua những ga đời nghiệt ngã.
(Ở ga Mường Mán)
Và, không có gì đời thường hơn cảnh:
Em chép miệng
Bảo thèm canh chua, cá trê kho tộ
Những buổi chiều tha hương
(Canh chua, cá trê kho tộ)
Không! Tôi không
nói được nhiều về thơ Trần Hữu Dũng trong một bài viết ngắn ngủi này. Ngoài những
bài, những tứ thơ rất hiện đại trong tập thơ, ta còn bắt gặp vị đời ẩn mặt sâu
lắng thâm trầm như một vị thiền sư trầm tư nghĩ về đời, về người:
Đây là điều tôi cần
Tượng Phật đá ngồi thiền
Vài cánh hoa khế tím
Rơi nhẹ vào chén trà
(Vườn nhà)
Vì vậy mà tôi chẳng
bất ngờ khi tác giả có lời mời gọi im lặng đưa ta về không gian và thời
gian của Tống, Đường ở Trung Quốc. Bài thơ hiện đại mà cổ xưa có ý tại ngôn ngoại
đặc sắc như một bài Đường luật.
Buồn tình lên núi Cấm
Chuông sớm động sương mờ
Tan chảy bao phiền muộn
Phù phiếm cả giấc mơ
(Lời
mời gọi im lặng)
Tôi đã chọn đọc những
bài thơ hợp với gu thẩm mỹ của tôi, mặc dù trong tập “Namasté – Những món quà kỳ
diệu” có rất nhiều bài tạo nên những cảm xúc cho người đọc: Tình yêu vô hạn,
Cách lan tỏa vẻ đẹp vĩnh cửu, Cái chết lâm sàng mùa thu, Cơn điên loạn của pháp
thuật, Sáu biến tấu cách nhìn, Đặt tên từng nỗi buồn… Lan man với thơ Trần
Hữu Dũng, chi bằng cùng với tác giả thưởng thức rượu Xuân Thạnh, rượu Làng Vân
và rượu Bàu Đá; phá vỡ thế độc ẩm mà tác giả nâng niu các cung bậc cảm xúc:
ĐỘC ẨM
Lắm lúc chồn chân lưu lạc
Quay về mái nhà xưa
Má mất. Em biệt tăm
Vất vưởng cơn say lăn quay trời đất
Rượu Xuân Thạnh cháy bỏng giấc mơ điên
***
Thảnh thơi ngồi uống
Mới chợt nhận ra
Sao hương vị rượu Làng Vân
Mỏng mảnh/ thơm nhẹ
Tựa cô gái ẩn mình sau bức mành tre
****
Biển xa xăm ru tình vời vợi
Trời khuya rắc vài giọt sao long lanh
Ứa nước mắt khóc cuộc tình ma mị
Cớ chi em hiểu được
Chén rượu Bàu Đá nào cũng dầy nặng ân tình
NHD
Cảm ơn Trần Hữu Dũng đã trao tặng người đọc
những món quà kỳ diệu!
Người viết: Ngô Văn Cư
.


3 nhận xét:
Chạm miền tri âm tiếp nữa nghen. Chúc mừng
Lâu lắm sang Blog tiếng Việt gặp và đọc bài của Ngô Văn Cư. Tự nhiên thấy hơi thở Blog những năm xưa thời chưa có Faccbook. Chúc ông bạn vui khỏe.
Lâu lắm sang Blog tiếng Việt gặp và đọc bài của Ngô Văn Cư. Tự nhiên thấy hơi thở Blog những năm xưa thời chưa có Faccbook. Chúc ông bạn vui khỏe. Dương Phượng Toại Quảng Ninh đây.
Đăng nhận xét