PHÍA XA KIA NGAN NGÁT... thơ Ngô Văn Cư




Đôi khi thấy mình lãng nhách
Làm những điều chưa bao giờ thích
Như đói ăn, khát uống, hít vào, thở ra…
Và đi…
Vô thức
Phía xa kia ngan ngát những hạt mầm.

Đó và đây tràn ngập bóng của mình
Cái bóng buồn rầu lê la trên mặt đất
Chưa bao giờ đứng thẳng người
Quá lắm là khom lưng bò bằng đầu gối
Hèn mọn
Phía xa kia ngan ngát một rừng cây.

Mỗi ngày là mỗi cuộc đi
Như cái cây được bứng lên khỏi đất
Được tự do tung tẩy
Được tự do chết dần
Trong khi
Phía xa kia ngan ngát những chồi non.

Hơi sức đâu mà ngợi ca những bước chân
Những bước chân thật bình yên
Đi suốt bốn mùa không ngừng nghỉ
Qua nhiều nơi cỏ cây có màu buồn và cháy sém
Gặp một vài người vô cảm
Lặng lẽ đến và lặng lẽ đi
Không để lại bóng
Phía xa kia ngan ngát một màu xanh.
NVC




Nhận xét