CÕI RIÊNG TRONG HOÀI NIỆM Tản văn Ngô Văn Cư

CÕI RIÊNG TRONG HOÀI NIỆM
Tản văn Ngô Văn Cư 

Hơn bốn chục năm xa mái trường trung học phổ thông, lòng tôi vẫn rưng rưng hướng về như một mảnh tâm hồn tôi vẫn còn để lại nơi ấy. Mỗi khi nhắc đến tên trường xưa, tôi như gặp lại tuổi trẻ của mình. Và, dường như những năm tuổi trẻ của tôi vẫn còn lưu giữ trong lòng bạn bè với bao kỷ niệm thơ ngây và trong sáng.




Mái trường xưa. Nơi ta từng ươm trồng những mầm non tri thức mong manh nhưng đầy màu sắc. Nơi ta nhận những kiến thức của nhân loại từ thầy cô; nơi dìu bước chân ta thong dong trên các miền tri thức. Nơi ta học cách yêu hơn dáng người cha già cứ lặng thầm đi qua những mùa lam lũ; dáng mẹ với chiếc áo bạc sờn cùng chiếc đòn gánh trên vai suốt bốn mùa quanh quẩn. Nơi ta cùng bè bạn nghèo mà nghĩa tình, giòn tan tiếng cười kéo hoàng hôn về miền xa lắc. Nơi ta đến, trên cây phượng già rộn tiếng chim ca. Nơi ta đi, bình yên thổn thức theo mỗi bước chân mình. Nơi ta luôn mong ước một lần bé lại, vượt mọi trở ngại mà tìm về những ngày tháng an yên mùa cũ…
Mái trường xưa. Đã đi qua hơn bốn mươi năm. Một chặng đường dài, bao khúc quanh co, bao mùa dâu bể, bao nhiêu thứ đã rơi vào dĩ vãng. Bốn mươi năm, ai còn ai mất; ai nhớ ai quên? Bốn mươi năm, vẫn còn nguyên đó những bộ đồ đồng phục, nam sinh quần xanh áo trắng, nữ sinh áo dài trắng muốt tinh khôi xuất hiện trên con đường nhỏ làm rộn ràng phố thị. Vẫn còn nguyên đó hàng hàng lớp lớp cuốn sách giáo khoa thơm nồng mùi mực, mùi giấy mới, chất chồng trong nhà sách như gọi mời, hứa hẹn. Vẫn còn đó những niềm vui khi ước mơ đã thành sự thật; còn đó nỗi ngậm ngùi khi ý nguyện vuột khỏi tầm tay. Vẫn còn đó một chút riêng tư… của tuổi trẻ đã trôi đi như giấc mộng.
Mái trường xưa. Cõi riêng của tôi. Một cõi mà tôi đã đi giữa mê ảo suốt những năm dài cắp sách đến trường. Nơi ấy khiến lòng tôi thích thú bước sau một tà áo nữ sinh, mái tóc mềm mại thơm ngát mùi hoa bưởi, xao xuyến ngợp cả hồn tôi. Nó gợi bao niềm đam mê cho đến giờ vẫn chưa phai nhạt chút duyên dại khờ. Một đoạn đời thật ngô nghê, chơi vơi niềm thương nhớ âm thầm, lãng mạn, hồn nhiên như cổ tích; trong veo như nước suối đầu nguồn. Đến tận bây giờ, trong tôi vẫn sâu thẳm tình em, khắc khoải nhớ về những ngày xa xưa ấy.
Mái trường xưa. Một lời nhắc nhở. Lời nhắc ta phải nhớ và trân trọng quá khứ mà hướng đến tương lai. Quá khứ là bom đạn, khổ đau, loạn lạc, chết chóc… nhưng đâu đó vẫn có nụ cười và hạnh phúc. Tương lại là những điều mới mẻ hơn và ngập tràn niềm vui. Tất cả luôn luôn tồn tại giữa bộn bề công việc mưu sinh. Mỗi khi nhớ đến trường, lòng ta như chùng xuống để nhìn lại mình đã làm được gì và những gì còn nuối tiếc. Từ đó, ta thắp lên ngọn lửa yêu thương và… bước tiếp. Lời nhắc nhở từ mái trường xưa rằng mọi thứ, mọi điều, mọi câu chuyện, mọi yêu thương… rồi cũng mất, cũng bị lãng quên. Chúng ta có nhiều thứ và cũng mất đi nhiều thứ, nhưng tình cảm thì mãi mãi vẹn nguyên.
Mái trường xưa. Thời gian đã qua bao lâu mới được xem là ngày xưa? Không thể biết. Nhưng chắc chắn là không phải ở thì hiện tại hoặc tương lai. Chỉ cần ta hồi tưởng lại việc đã xảy ra thì điều ấy trở thành… ngày xưa. Những thứ đã qua ta vẫn không quên mà cất vào một góc tâm hồn để khi cần thì trưng bày ra cho cuộc đời nhẹ nhàng hơn, và ta gọi đó là của… ngày xưa! 
Mái trường xưa và dáng dấp thầy cô, bạn bè thấp thoáng trong màu khói của quá khứ yêu thương luôn hiện hữu trong tôi. Phải chăng tôi đã nhạy cảm và uỷ mị khi chạm vào hồi ức về những gì đã thành hoài niệm…
NVC


Nhận xét