TA VỀ THÁC TRẮNG – MINH LONG -- thơ Ngô Văn Cư



Giữa một mùa cây bắp biếc xanh
Sợi nắng vàng dẫn đường tôi về Thác Trắng
Minh Long! Minh Long! Ân tình chưa nặng
Mà níu chân ta nơi đồi núi điệp trùng.

Có tiếng chim gù rơi giữa mông lung
Cánh hoa dại rơi giữa suối nguồn tung tẩy
Tâm trạng tôi rơi vào ngày lên năm lên bảy
Thác Trắng rơi vào lòng tôi giọt yêu thương.

Những tiếng cười rạng rỡ đợi chiều buông
Thác hối hả trắng bên chiều ưng ửng tím
Cây bắp hối hả xanh bên chân người bịn rịn
Minh Long! Minh Long! Theo nỗi nhớ ta về.

Phố huyện lặng yên như vệt sương mờ
Con đường như sợi dây nối niềm mơ ước
Khát vọng ngược tìm những điều quen thuộc
Tôi lại gặp mùa bắp dẻo, chè thơm…

Tôi chia tay Thác Trắng bằng một hình dung
Ngọn gió xôn xao gọi mùa thay áo mới
Mà nỗi niềm trong ta cứ ngập ngừng dừng lại
Một giấc mơ bình yên.
NVC
Thác Trắng thuộc huyện Minh Long, tỉnh Quảng Ngãi










Nhận xét