CHO DÙ NGÀY ẤY ĐÃ XA


     Anh nhắc lòng hãy cố quên nhau, như hai đứa chưa một lần gặp gỡ; như chưa từng đi chung con phố; như chưa từng ngồi chung quán cà-phê…
     Bởi anh sợ một chiều kia những trái tim lang thang tìm nơi trú ngụ; khi ta chưa kịp quên nên lòng hay ngoái lại và hai ta lại chạm mặt nhau thôi.
     Ở hai đầu bập bênh của cuộc đời; người này trầm thì người kia bổng, chiếc đòn kê thành tâm cuộc sống đã lệch rồi nên ta khó cùng nhau…
     Em đã đi về phía sang giàu, nơi ấy dễ tìm ra hạnh phúc. Mười hai bến lẽ nào em rơi vào bến đục, trò chơi định mệnh này anh chấp nhận chịu thua!
     Nỗi lòng anh chấp chới khúc giao mùa, một khoảnh khắc chợt quên chợt nhớ, anh không muốn thêm một lần lầm lỡ, thà một lần đau hơn âm ỉ suốt đời.
     Bởi anh quyết lòng sẽ quên nhau thôi , để bây giờ nghe tiếng “quên” là lòng anh quặn thắt, nghe tiếng “yêu” là lòng anh day dức…Tất cả vẫn vẹn nguyên dù ngày ấy đã xa rồi…
NVC

Nhận xét