CỒN CÁT LỞ RỒI
Tặng Lê Hoài Lương và Nguyễn Võ Thánh Thiện


Mưa!
Đong vào lòng em nỗi nhớ
Bãi cát của làng đã lở
Mất rồi nơi hò hẹn xưa.

Trời thì nắng thì mưa
Bến bờ thì bồi thì lở
Em chẳng lo đời hưng phế
Chỉ lo thiếu nơi tự tình.

Những đêm trăng lên
Vắt ngang cành cây trốn tìm
Không còn bóng anh trên cát
Em và nỗi nhớ thành đôi...

Bao giờ cát lở lại bồi?
NVC

Nhận xét