KẺ CÓ TỘI - Truyện ngắn

 
KẺ CÓ TỘI
                          
                                                                    Ngô Văn Cư

   Nó nằm đấy. Tư thế nằm sấp. Hai chi duỗi thẳng về phía trước. Mắt lim dim hướng về đĩa thức ăn đã nguội. Hai cánh mũi phập phồng như cố tìm trong không khí một chút mùi phảng phất. Nó nằm như thế hơn nửa tháng rồi. Ai cũng nghĩ nó là con vật hiền ngoan, no đủ, không ăn vụng, bởi đĩa thức ăn trước mặt vẫn đầy ắp! Họ có biết đâu nó đang đói! Nhưng cái sợi xích nhỏ bằng inox quái ác ở cổ nó đã giữ nó lại cách đĩa thức ăn một tầm với! Đã nhiều lần nó cố giằng bức khỏi dây xích nhưng không được. Bây giờ nó nằm hiền ngoan như thế này là bất lực. Nhưng nếu có một con vật nào đi đến gần đĩa thức ăn là nó đứng dậy, xù lông, gầm gừ, nhe răng đe dọa… khiến con vật kia hoảng sợ lãng ra xa. Rồi nó nằm xuống, buồn rầu nhìn đĩa thức ăn.
***

    Cuộc đời nó cũng lạ. Từ khi về sống ở nhà này, nó được chủ cưng chiều hết mực. Hàng ngày nó được tắm rửa sạch sẽ bằng xà phòng thơm, được chải chuốt bộ lông xù màu xám trắng. Được ăn uống no đủ, nó phổng phao trông thấy, ngày càng đẹp hơn. Nó không thể nào sướng hơn nữa giữa những bức tường xi-măng cao, cổng sắt có ổ khóa chắc chắn. Nó chẳng phải làm gì cả, kể việc sủa lên một tiếng, một việc làm mà đồng loại nào của nó cũng làm. Nó vui chơi trong không gian khép kín đợi chủ về tắm rửa, cho ăn… Đến đây, bạn có thể tự hỏi: với một không gian an toàn; với những người chủ vô tư, tốt bụng; với bản tính không phá phách… sao nó lại bị xích đói trước đĩa thức ăn ngon lành, một hình phạt quá khủng khiếp đối với nó?
    Số là thế này:
    Một ngày đẹp trời, ông chủ nó nài nỉ người bạn để được nó, nhằm tặng vợ nhân kỷ niệm sinh nhật. Bà chủ quý nó lắm, xem như nó trùng ngày sinh của bà. Ở nhà này, nó cũng đã tham gia một bữa tiệc sinh nhật cho bà chủ và cho… nó. Nó không để ý lắm về thời gian đi qua cuộc đời nó. Tuy nhiên cứ đến sinh nhật bà chủ, gia đình chủ tiệc tùng linh đình, quan khách chúc tụng, cụng ly côm cốp… thì nó cũng được ngồi cạnh bà chủ, mặc bộ đồ riêng cho nó, cổ thắt nơ đỏm dáng. Giữa sự ồn ào của tiệc tùng, nó ngồi im vô cảm nhìn mọi vật, mọi người có vẻ như trịnh trọng. Nó biết trong bữa tiệc hôm nay, sau bà chủ thì nó cũng được chú ý. Thực khách khen bà chủ để lấy lòng ông chủ và khen nó để lấy lòng bà chủ. Thành ra nó ngồi đấy như một con thú nhồi bông. Chẳng sao cả! Chỉ một chốc, mọi người sẽ quên nó và nó lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng tiệc chạy ra ngoài…
    Nó đến nhà này được hai lần sinh nhật, không kể lần đầu tiên chân ướt chân ráo bước đến. Và ngay cái sinh nhật lần hai này, tai họa đã giáng xuống đầu nó… Sau khi thăm hỏi, chúc tụng, mọi người vào tiệc một cách hồ hởi, quá trớn. Nó loáng thoáng hiểu ra bữa tiệc hôm nay, ngoài mừng sinh nhật bà chủ và nó thì những thực khách còn ăn mừng một vụ trúng quả lớn nào đấy. Họ khẳng định đây là bữa tiệc hai trong một, nên đến giữa tiệc không ai còn giữ mình được nữa. Họ xô qua, đẩy lại, suồng sả, cụng ly… Nó ngơ ngác nhìn mọi người, lạc lõng. Nó muốn thoát khỏi nơi này nhưng chưa dám. Cơ hội đến với nó khi bà chủ lặng lẽ bước ra khỏi phòng tiệc đi về phía phòng cuối nhà. Nó biết mấy phút trước có một vị khách trẻ cũng đi về  phía đó… Nó không phác giác, không tố cáo bằng ngôn ngữ riêng của nó. Chẳng biết đây là sai lầm hay là khôn ngoan!
    Bấy giờ, không ai chú ý đến nó. Nó chuồn ra ngoài sân. Bầu trời thật khoáng đãng. Chợt nó thấy hai vị khách lạ đồng loại với nó đang lấm lét ở trong sân. Thì ra ai đó đã quên đóng cổng. Nó định sủa lên một tiếng để đánh động mọi người. Nhưng nó chợt nghĩ mấy ngày nay hai vị khách này cứ thập thò trước nhà. Bây giờ nó mới ý thức được về bản thân là đã lớn và có dáng thiếu nữ lâu rồi. Nó dễ dàng mất cảnh giác trước hai kẻ mon men đến tán tỉnh mình. Còn hai kẻ si tình xoắn xít lấy cô ả. Nhưng chỉ được một chốc! Mùi rượu bia, mùi thức ăn ở trong bữa tiệc sinh nhật đã đánh thức bản năng thứ hai của hai kẻ si tình. Chúng lần dò vào… Tất cả đang say! Quang cảnh thật khủng khiếp! Người nằm, người ngồi, người gục trên bàn…và thức ăn vung vãi. Hai kẻ si tình quên mất mục đích ban đầu của mình và tiếp tục tham gia bữa tiệc. Nó lại buồn và thấy lạc lõng… Nó không thể cùng tham dự với hai kẻ phàm phu chỉ biết có ăn uống kia! Cái nó đang cần bây giờ là …
    Nó đi theo con đường bà chủ đã đi và chẳng khó khăn gì để nó vào được phòng bà chủ đã vào cho dù cửa có khóa chặt. Bởi mỗi căn buồng, chủ đã cho trổ một lỗ nhỏ để nó ra vào thuận tiện khi đi vệ sinh. Bây giờ nó đã ở trong phòng bà chủ. Nó phát hiện ra mùi lạ, người lạ ở ngay trong phòng bà chủ. Không biết trời xui đất khiến thế nào nó lại hét to lên bằng giọng chó! Lần đầu tiên trong đời nó tố cáo có người lạ vào nhà. Bà chủ và người lạ giật mình vơ vội quần áo che lấy một vài bộ phận trên cơ thể…
    Ở phòng trên chiều hướng cũng xấu và bất lợi cho nó, kẻ mà được chủ nuôi để làm cảnh nhưng cũng cần phải biết cảnh giác… Hai kẻ si tình sau khi rời bỏ mục tiêu thứ nhất, đã tham gia nhiệt tình bữa tiệc bỏ dở. Lần đầu tiên chúng được ăn ngon như thế này, tuy lẫn trong thức ăn có mùi bia rượu nồng nặc, khó chịu. Chúng không từ một miếng nào, kể cả thứ khách nôn ra. Và kết cục là chúng cũng ngấm thịt thừa, rượu cặn không thể tự ra khỏi phòng tiệc…
*****
    Cuộc họp gia đình gồm ông chủ, bà chủ và nó. Nó nằm đấy, bên cạnh bà chủ. Bộ lông mượt mà của nó được bàn tay dịu dàng của bà chủ ve vuốt…
    - Con chó này không thể để trong nhà được nữa rồi! Ai đời là chó mà chẳng giữ nhà…- Ông chủ hằn học.
    - Nhưng nó là của em. Anh đã tặng cho em nhân ngày sinh. Em quý nó. Vắng anh thì nó là người gần gũi em, nhắc nhở em…
    Bà chủ bỏ dỡ câu nói, bồng nó lên nhìn vào mặt nó chăm chú, nheo nheo mắt, như thầm cảm ơn tiếng sủa của nó để bà dừng kịp thời tránh sự phát hiện của mọi người. Thì ra tiếng hét giọng chó theo bản năng của nó cũng có giá trị đấy!
    Ông chủ lại luận tội tiếp:
    - Nhưng chó thì phải biết giữ nhà, phải sủa khi có kẻ lạ vào nhà chứ!
    Bà chủ lại cọ má mình vào má nó, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nó. Nó hiểu…
    - Nó có sủa đấy chứ! Em nghe! Mấy anh say hết, còn nghe gì được!- Bà chủ lại nheo mắt với nó- nhưng nó để hai kẻ lạ mặt vào nhà thì không được! Phải biết cảnh giác chứ! Phạt thôi! Phạt thôi!
    Nó ngạc nhiên. Sao thế? Nó đã nhận ra công lao của nó đối với bà chủ. Thế mà bà lại đề nghị phải phạt nó. Chẳng ra làm sao cả! Nó biết nó bị oan nhưng nó không thể cải được! Khóa cổng trước đâu phải là nhiệm vụ của nó! Quý ông say cả đấy để kẻ hạ tiện lẻn vào chia phần, đâu phải lỗi nó gây ra! Bà chủ tìm niềm vui riêng, tách khỏi tập thể, đâu phải do nó dẫn đường! Còn nó đâu có say sưa gì, lại phải từ bỏ ham muốn rất riêng tư khi thấy mọi người sống bản năng hơn nó.
    Sự luận tội nhanh chóng kết thúc và hình phạt đưa ra cũng quá nhanh chóng. Theo ông chủ, vì miếng ăn mà con người xấu xa hơn, nên phạt nó bằng cái ăn! Theo bà chủ, tự do quá trớn thì buông tuồng, xa rời kỷ luật, phải phạt nó bằng cách giam lại! Hình hạt cho hai sai phạm này là tạm thời tước quyền tự do và kiểm soát miếng ăn của nó. Để tăng cường ý thức về giá trị của sự tự do và giá trị của cái ăn thì phải thử thách… và ta đã thấy đó!
***
    Bây giờ nó nằm đấy bụng đói meo- không phải vì không được ăn- mà vì đĩa thức ăn đang kích thích thị giác, khứu giác của nó. Nó nằm đấy canh giữ ngôi nhà mà nó biết chẳng ai có thể vào được, mà nếu có vào thì nó cũng bất lực! Nó nằm đấy thèm thuồng nhìn đĩa thức ăn mà nếu có kẻ đến giành, nó cũng chẳng thể làm gì. Nhưng bây giờ nó đã biết nhe răng, trợn mắt, xù lông, gầm lên khi có kẻ lăm le xâm phạm đến ngôi nhà yêu quý của nó!
    Nó đang đợi ngày được tự do!

© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi ngày 03.01.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ Nguồn vandanviet.net Khi Trích Đăng Lại.

Nhận xét

Nguyễn Minh Tuấn đã nói…
He he, đá nhiều sân thế bác? Bữa nay còn có cả truyện ngắn nữa cơ à?