VIẾT CHO NGƯỜI CŨ (Thể Xa luân ngũ bộ)


                                                                     I                                                                       
Thềm vắng chợt vương đôi mắt ai
Bờ mi còn đọng nét u hoài
Vội đem mộng gởi vào sương đượm
Vội thả hồn say tới nắng phai
Ngây ngất màu thu xao xuyến cúc
Bâng khuâng nét hạ thẩn thờ mai
Nỗi niềm đã gởi vào thương nhớ
Mà một mùa yêu lạc dấu hài.


II
Một nét mày chau cũng nhớ hoài
Lời yêu ngày ấy chẳng hề phai
Đâu hay sóng vỗ vờn đêm vắng
Nào biết chèo khua động sớm mai
Vừa chắp cánh thơ mà đắm đuối
Chưa nhen lửa ái đã bi hài
Thôi thì cứ đợi duyên tình đến
Mặc kệ tơ lòng rối với ai.
III
Có những chiều ngồi với nắng phai
Mà lòng nhớ đến giọt sương mai
Tìm hơi khao khát say môi mọng
Dệt dáng hào hoa nhẹ gót hài
Nhiều lúc ngậm ngùi hoen đỏ mắt
Bao lần chếch choáng lụy sầu ai
Phù du sớm tối làm sao biết
Hạnh phúc vào tay chẳng phí hoài.
IV
Nỗi nhớ thành sương điểm xuyết mai
Trái tim mòn mỏi chuyện bi hài
Tình kia trôi giữa vầng trăng khuyết
Duyên nọ chìm trong sóng mắt ai
Dịu ngọt làn môi vương vấn mãi
Nhẹ nhàng suối tóc nhớ nhung hoài
Nỗi riêng nghĩ đến đời muôn vẻ
Người vắng mà lòng chẳng dễ phai.
V
Lối nhỏ giờ đây phủ dấu hài
Gợi bao nhung nhớ dáng hình ai
Hết xuân hương sắc đành phai lãng
Chớm hạ màu hoa đã phí hoài
Ánh mắt mơ màng còn ám ảnh
Làn môi tươi tắn chửa mờ phai
Ngậm ngùi một giấc mơ duyên nợ
Hương lửa chắc là hẹn kiếp mai.
Ngô Văn Cư

Nhận xét