HÈ MUỘN - thơ Ngô Văn Cư
















Cánh phượng đỏ ra đi cùng mùa hạ
Chút nhớ nhung giữ lại một mùa thi
Ta ngơ ngẫn giữa hai bờ yên ả
Nghe lòng mình chớm lạnh gió heo may.

Tiếng ve nào còn sót lại hôm nay
Khe khẻ nép mình trong tán lá
Như một câu thơ lạ
Sợi nắng gãy đôi vắt giữa đám mây trời.

Em mang theo cánh phượng về đâu
Để trống vắng sân trường kỉ niệm
Ta ấp ủ khung trời ước vọng
Nghe một chiều thu lạnh nắng vàng rơi.
NVC

Nhận xét