Truyện ngắn: Ngô Văn Cư
1.
Ai cũng ngưỡng mộ Loan ngay từ ngày đầu vào làm việc. Với bước chân tự tin,
nàng đi thẳng vào bàn của trưởng phòng đưa một tập hồ sơ rồi ngồi vào ghế đợi.
Ông Nhàn vừa nhìn vào hồ sơ vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Loan. Không thể nói Loan
đẹp nhưng cân đối. Chiếc váy không đủ dài để che đôi chân đang vắt chéo nuột nà
trắng muốt hờ hững đỡ đôi bàn tay đan vào nhau. Bộ trang phục hơi ôm sát vòng
eo và phụ kiện làm nổi bật đường cong trên cơ thể, rất nữ tính. Cô tự tin và
sẵn sàng phô diễn cơ thể cũng như cho ông Nhàn biết rằng cô đã sẵn sàng cho
buổi gặp gỡ đầu tiên này. Ông Nhàn nhìn chằm chằm vào chiếc lưỡi đang tự liếm
vành môi, hỏi:
– Em
là…
– Dạ,
em tên Loan! Trần Thị Kim Loan.
–
Không! Ý tôi là em có quan hệ gì với anh Tuấn?
– Dạ,
ba chồng của em.
– Vậy
em là vợ của…
– Anh
Thiện là chồng em.
– À!
Nhớ rồi… Hồi em và Thiện tổ chức đám cưới, anh cũng có đến dự. Hôm ấy em lộng
lẫy quá, giờ nhìn hổng ra, nhưng mà cũng đến mấy năm rồi, hả!
– Nhờ
vào người trang điểm đấy.
– Em
đẹp thật mà.