Thơ Ngô Văn Cư
Nằm nghe gió ở La Vuông
Kể về đồi núi ngọn nguồn xa xưa
Mênh mang cây cỏ gió đùa
Hoa sim cùng với hoa mua nhuộm chiều.
Hình như có tiếng chim kêu
Đàn bò vẽ cảnh tịch liêu mỗi ngày.
Ngồi nhìn đồi núi mà say
Núi Chúa, Trường Lũy, Cầu Lầy, Đồng Vuông
Cổng Trời, Giếng Cổ, Cô Tiên…
Bao năm vẫn cứ bình yên ngời ngời.
Thả hồn vào những nét đời
Chợt lòng đắm với khoảng trời La Vuông.
Núi non nào biết nỗi buồn
Trời xanh vẫn mãi bình thường mà xanh
Người xưa xây lũy xây thành
Để xanh một khoảng trời xanh ngút ngàn.
Nét xưa nào dễ phai tàn
Để sắc màu vẽ ngập tràn La Vuông!
NVC
*Cao nguyên xanh La Vuông ở Hoài Nhơn, Bình Định
(Bài đã đăng báo Bình Định, số 9126, ngày 3.11.2024)