Bài viết của nhà thơ Huỳnh Duy Lộc
.
Cám ơn Nhà thơ Ngô Văn Cư - Bình Định với tập thơ "Những khúc Ru tôi" do Nhà Xuất Bản Văn hóa - Văn Nghệ phát hành ngày 26 tháng 03 năm 2020. Bìa tập thơ màu xám nhạt đẹp trang nhã, tập thơ khoảng 130 trang tính cả bìa, với 68 bài thơ đủ thể loại, trong đó có 24 bài theo thể thơ lục bát.
Tác giả tự ru mình với những chữ thơ kết vần điệu xâu chuỗi thành lời hát trải nghiệm thời gian,cảnh vật,quê hương có bóng hình của người mẹ,tuổi thơ và tình yêu qua những hoài niệm thời trai trẻ một thời cắp sách đến trường với trái tim lãng mạn yêu người, bâng khuâng, đợi chờ những chiều tan học hay những ngày lẽo đẽo bước theo sau đôi tà áo dài trắng,thầm đếm nhịp guốc...
"Bỗng nhiên mấy tà áo trắng
Chạm vào nỗi nhớ vu vơ"
Rồi
"Và em cứ nhè nhẹ bước
Và ta lạc giữa đời thường "
(Ngẫu hứng Đà Lạt trang 8 )
Hay ở bài "Tuổi em mười tám" trang 30.
"Hình như em tuổi mười tám
Áo trắng còn vương nét học trò"
Rồi
"Gót giày dẫm nát tim bướng bỉnh
Mỗi chiều vàng ngóng áo em bay"
Và trong bài thơ "Nhớ ngày rất xưa trang 56
"Áo em trắng quá mà thương
Đưa tôi về với cội nguồn tuổi thơ "
Tác giả luôn canh cánh nỗi niềm buồn mất mát chia xa của mối tình đầu mơ mộng thời áo trắng mà thương,tiếc,buồn nhớ.
Trong bài thơ "Gửi người thương đọc thơ tôi"
"Bây giờ giữa chốn phồn hoa
Em yên phận với người ta chung đường"
"Em yên phận với người ta chung đường " mà nghe đau nhói lòng !
Hay ở bài "Tơ tưởng" trang 32
"Bất chợt lòng lại nhớ về em
Khiến lòng ta thêm bối rối
Giữa muôn vàn thay đổi
Thêm một lần trôi dạt đến bờ yêu."
Có lẽ chuyện tình ngang trái, xa mà trái tim không phụ, do hai chữ "yên phận" lực bất tòng tâm, nên tác giả khó lòng nguôi ngoai nỗi nhớ và trong tận chiều sâu của cõi lòng luôn mong được gặp lại người xưa. Qua bài thơ "Vẫn ngóng đợi người " trang 42
"Đợi nhau mấy độ phù trầm
Vẳng trong lối cũ bước tần ngần xưa"
Và tác giả đã tự ru chính mình trên cánh võng hoài niệm đong đưa cuộc đời như vầy:
"Những khúc Ru tôi" trang 28
Qua rồi ngày cũ xênh xang
Tôi về với cánh đồng làng tuổi thơ
Như diều ngược gió bơ thờ
Trăm năm rồi vẫn ngẩn ngơ giữa trời
Bên đường một bóng chiều trôi
Thành con cò trắng mồ côi giữa đồng
Tôi ru tôi giấc say nồng
Một đời đánh cược với mông lung rồi
Hết mưa,nắng ửng lên thôi
Vẫn đau mùa lại đổi ngôi với mùa
Tôi ru tôi giữa được thua
Gạt qua bên những dối lừa ngoa ngôn
Ở đâu biển đã nên cồn
Mà đây cỏ dại cứ hồn nhiên xanh
Tôi ru tôi giữa bại thành
Ru niềm hạnh phúc momg manh kiếp người.
...........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét