Tự nhiên ta nhớ ta hồi đó
Ngoảnh mặt nhìn đã mấy mươi năm
Hình như có đôi lần bật khóc
Cũng đôi lần mơ ước xa xăm.
Hồi đó ta quê mùa vụng dại
Giang hồ còn ngại chuyện nổi trôi
Chưa hề dám bước qua bậu cửa
Chỉ ngó mây trời bay ngang thôi.
Hồi đó ta vẫn còn trẻ lắm
Chưa biết dối ai chẳng dối mình
Ta cũng có người yêu bé bỏng
Lỡ dỡ bao phen một chuyện tình.
Hồi đó ta chưa thành người khác
Chờ hòa vào đám đông ngây thơ
Ngồi bên bè bạn là ca hát
Ngóng thiên đường xa lắc xa lơ.
Hồi đó, trời ơi là hồi đó
Đôi mắt ai khờ buổi mù sương
Để ai lạc lối trôi theo gió
Đi hết đời nhau chửa hết đường.
NVC
(Rút trong tập NHỮNG KHÚC RU TÔI)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét