Tôi lặng lẽ thương tôi

 

 

 

Dòng sông lưu dấu bóng mây trôi ngang qua trời

Bình yên một chiều quên nắng mưa dầu dãi

Tuổi thơ tôi vẫn chạy nơi đầu ghềnh cuối bãi

Sân trường lặng yên gốc phượng già nua

Nở những chùm hoa màu lửa

Chạnh lòng giấu tiếng ve kêu.

 

Tôi chưa đi ra khỏi đất nước mình

Chỉ quẩn quanh nơi chôn nhau cắt rốn

Thường nằm trên cỏ mà nghĩ miên man

Có phải phía xa kia là chân trời biền biệt.

 

Biển hát tình ca chỉ dành cho người đi biển

Người trên bờ chỉ nhận tiếng sóng dội vang.

 

Cánh đồng tươi xanh là cho cào cào châu chấu

Ta chỉ chắt chiu bông lúa trĩu vàng.

 

Có lẽ con người ở đâu cũng sống như nhau

Chìm trong thất tình lục dục

Thiên nhiên ở đâu cũng giống như nhau

Đủ độ phì nhiêu

Hoan ca sinh nở

 

Tôi nghĩ miên man và hiểu được ít nhiều

Thì đã gần hết cuộc đời.

 

 

Tôi thường nằm trên cỏ mà nghĩ miên man

Tôi lặng lẽ thương tôi

Một bóng mây trôi ngang qua đời

Không lưu dấu vết.

NVC 

(Bài đăng trên TC VNBĐ số 84/ tháng 4- 2020)








 

 

Nhận xét