MUỘN MÀNG


                           Về Ba Má kính yêu

  

Ngẩng đầu lạy khoảng trời xanh

Cúi đầu lạy nấm đất thành thiên thu

Tro tiền nhang khói mịt mù

Lặng trong tiếng nấc khóc người trăm năm

 

Nhớ thương như khói đi vòng

Nỗi đau như đá nặng trong phận này

Mây xa vương ánh mắt đầy

Giật mình mình đã trắng đầu mẹ cho

 

Xưa qua sông mẹ làm đò

Đời mênh mông có bến bờ của cha

Bây giờ lạy bóng ngày qua

Liêu xiêu vàng mã, nhạt nhòa khói nhang

 

Lạy trời lạy đất muộn màng

Mình con giữa chốn trần gian... nát lòng!

                                 Ngô Văn Cư

(Bài in trên VNBĐ số 103, tháng 11/2021)

 








Nhận xét