LẠI GẶP NGÀY RƯỢT ĐUỔI CỎ LÔNG CHÔNG - thơ Ngô Văn Cư


Con sông quê tôi đã không còn bờ tre
Con bìm bịp không còn chỗ giấu mình gọi nước ròng nước lớn
Con cá chép mùa giông lặc lè đau bụng trứng
Con ba ba lên bờ gặp phải bê tông đá chẻ
Quặn lòng đau đẻ
Quặn lòng đau.
Ôi quê nghèo trăn trở chuyện gieo neo
Cứ thả nỗi buồn vào dòng sông im lặng
Để biển cả mỗi ngày thêm mặn
Và triền sông nắng rát mặt người.
Câu ca xưa sông bên lở bên bồi
Đã đi vào trong từng giấc ngủ
Những con vật quê tôi mang dáng hình ủ rủ
Nhớ một thời rong ruổi giữa ngàn trùng xanh
Để vạt nắng nằm lặng lẽ giữa khối bê tông.
Đâu chiếc ao nhỏ sau vườn trong lắng
Chiều chiều mẹ khỏa nước rửa chân
Đâu chiếc giếng làng khua tiếng gàu vui vẻ
Trai xinh gái lịch thanh tân
Đâu giọt mưa gầy chiều tiễn biệt
Giọt nước từ nguồn biết còn đợi nhau không.
Vẫn biết đời là ngọn cỏ lông chông
Mà tự bắt lòng mình mang niềm đắng chát
Chiếc thuyền nan cũng mang hình hạt thóc
Lo nỗi lo đau đời…
Thèm như gã thương hồ ngửa mặt ngắm mây trôi
Ngửa bàn tay hứng miền quê cũ xa xôi
Đi qua nỗi nhớ
Chợt gặp ngày rượt đuổi cỏ lông chông.
NVC







Nhận xét