NHỚ NGÀY… RẤT XƯA - thơ Ngô Văn Cư




Bất ngờ thấy một tiếng ve
Vướng sợi nắng giữa mùa hè hanh hao
Lưng chừng đất thấp trời cao
Cô đơn mấy nỗi lòng xao xuyến lòng.

Nhớ xưa giấu sắc phượng hồng
Trong trang lưu bút mà hong nỗi buồn
Áo em trắng quá mà thương
Đưa tôi về với cội nguồn tuổi thơ.

Nhớ xưa.. cái thuở rất xưa
Viết câu mộng ước lời chưa đượm buồn
La đà ngọn gió vấn vương
Chải vào mái tóc em buông giữa chiều.

Nhớ ngày vừa mới chớm yêu
Thơ tình nương gió theo diều mà bay
Nhớ hồi tay nắm bàn tay
Tiếng ve, hoa phượng… thành ngày rất xưa!
                                                 Ngô Văn Cư
(Bài in trên báo Bình Định ngày 1/3/2020)
                                                                                                                                        

Nhận xét