Tôi lớn lên bên
bờ sông An Lão
Có mạch nước
ngầm của dãy Trường Sơn
Có cây trái Hoài Ân, hạt muối Sa Huỳnh,
con cá biển Đông, những đồ dùng khắp nẻo…
Có bờ xe nước rít gầm vào mỗi tối
Có dế mèn ri rả đêm đêm
Có những trò đá cỏ gà, thả diều, chơi
khăng, chơi đáo…
Có trộm xoài, trộm táo…
Tuổi thơ
Treo trên đầu ngọn roi của cha
Lặn vào tiếng thở dài của mẹ
Bập bềnh trên dòng sông quê hương.
Khi cổng trường khép lại phía sau lưng
Tuổi trẻ trôi đi dật dờ như khói sóng
Trời cao đất rộng
Lại quẩn quanh giữa vặt vãnh đời thường
May có nụ hôn đầu vẽ lối đi chung
Nên lòng thôi bối rối.
Ngày lại ngày
Tôi như người lữ hành mỏi gối
Cứ loay hoay trong hai phía trốn tìm
Đành lòng nhìn nắng nhạt phía hoàng hôn
Quay quắt nhớ một mùa trăng thuở nhỏ
Bây giờ
Lại ngồi bên bờ sông xưa cũ
Lòng rách bươm phơi tóc gió bạc màu
Kỷ niệm gầy đè nặng trái tim đau
Thương bè bạn theo áo cơm phiêu dạt
Quên đời mình tuổi ghi vào sợi bạc
Mà dòng sông vẫn mênh mang
Mênh mang…
Ngô Văn Cư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét