(Tặng CCB Ngô Hoài Hiểu, người thành công với nghề nuôi ong ở xã Ân Tín, Hoài Ân, Bình Định.)
Anh
trả súng cho bình yên
Đồng
đội cách xa phía rừng phía biển
Anh
để lại phía sau tiếng hô xung phong
Nhìn
chân trời ửng hồng mà khát vọng.
Anh
nghe trong tinh khiết mỗi ngày
Sống
trên đời là phải cống hiến
Mà
lòng say với những đàn ong
Tiếng
ong lặng thầm tỏa đi khắp chốn
Tiếng
ong thơm mùi mật làm dịu giấc mơ trưa
Tiếng
ong làm ngây ngất say
Tiếng
ong nghiêm trang như người lính trong quân ngũ
Hát
trên đường hành quân.
Đôi
khi anh hóa thành ong
Cần
mẫn mang hương mật cho đời
Làm
đẹp những gương mặt người
Làm
xanh đồi nương đồng bãi
Từ
muôn loài hoa có tên không tên
Nên
cuộc đời này đẹp thêm…
Anh
nhận mình là người bình thường
Đất
nước lâm nguy thì cầm súng
Hòa
bình thì lao động
Như
con ong
Sống
thì phải thở mà hưởng khí trời
Sống
thì phải ăn để mà được sống
Sống
thì phải xây và giữ tổ
Đừng
nói vống lên là phục vụ
Anh
chỉ hòa vào vòng tay bao dung nhân dân.
Ngô Văn Cư
(Bài đăng trên VNBĐ số 110+111 tháng 6,7/ 2022)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét