Ngô Văn Cư là thầy giáo, anh làm thơ, viết truyện in lai rai cũng vài tập sách, nhưng với Mây ở phía quê nhà (NXB Văn hóa Văn nghệ TP HCM, 2019), lần đầu tiên anh in một tập tạp văn.
. |
Ngô Văn Cư là thầy giáo, anh làm thơ, viết truyện in lai rai cũng vài tập sách, nhưng với Mây ở phía quê nhà (NXB Văn hóa Văn nghệ TP HCM, 2019), lần đầu tiên anh in một tập tạp văn.
. |
Có thể
là Trần Đức Hòa chiêu hiền đãi sĩ
Hay có
thể là biệt nhãn liên tài
Mà kẻ
chăn trâu thành con rể quý
Tám
năm làm thầy minh chúa
Khai
quốc công thần
Từ
buổi chúa biết tên.
9 Tháng Năm, 2022
Nguyễn Thị Phụng
(Đọc Trường ca “Đi trên đường một chiều” của Ngô Văn Cư)
(Vanchuongphuongnam.vn) – Trường ca “Đi trên đường một chiều” (NXB HNV 2022) đánh dấu bút lực của nhà thơ, nhà giáo Ngô Văn Cư viết về xứ Hoài – Hoài Ân quê mình từ trong kí ức đến hiện tại đầy hào hứng với phong cách riêng. Tưởng nghĩ đây cũng là tấm lòng của người con được trưởng thành nơi nguồn cội của cha ông, đây cũng là tấm lòng thơm thảo của nhà thơ được tắm mát tâm hồn từ khi biết “Soi mình vào dáng quê” (tập thơ, NXB Văn nghệ 2009) biết tự chăm chút trong sáng tác cũng là rất hiếm với người Bình Định.
14 đầu sách với đủ thể loại: Thơ, truyện ngắn, tản văn xuất bản từ năm 2003 đến nay cho thấy bút lực dồi dào của Ngô Văn Cư. Và mới đây, với trường ca Đi trên đường một chiều (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2022), nhà thơ, nhà giáo Ngô Văn Cư thêm một lần nữa chứng tỏ tình yêu quê hương tha thiết khi viết về Hoài Ân quê mình từ trong ký ức đến hiện tại đầy hào hứng.
Trường ca Đi trên đường một chiều chảy theo mạch cảm xúc gồm 5 chương, đầy ắp niềm tự hào về xứ Hoài mà tác giả đã dày công khắc ghi.
Dòng sông lưu dấu
bóng mây trôi ngang qua trời
Bình yên một chiều
quên nắng mưa dầu dãi
Tuổi thơ tôi vẫn
chạy nơi đầu ghềnh cuối bãi
Sân trường lặng
yên gốc phượng già nua
Nở những chùm hoa
màu lửa
Chạnh lòng giấu tiếng
ve kêu.
Tôi chưa đi ra khỏi
đất nước mình
Chỉ quẩn quanh nơi
chôn nhau cắt rốn
Thường nằm trên cỏ
mà nghĩ miên man
Có phải phía xa
kia là chân trời biền biệt.
Biển hát tình ca
chỉ dành cho người đi biển
Người trên bờ chỉ
nhận tiếng sóng dội vang.
Cánh đồng tươi xanh
là cho cào cào châu chấu
Ta chỉ chắt chiu
bông lúa trĩu vàng.
Có lẽ con người ở
đâu cũng sống như nhau
Chìm trong thất
tình lục dục
Thiên nhiên ở đâu
cũng giống như nhau
Đủ độ phì nhiêu
Hoan ca sinh nở
Tôi nghĩ miên man
và hiểu được ít nhiều
Thì đã gần hết cuộc
đời.
Tôi thường nằm
trên cỏ mà nghĩ miên man
Tôi lặng lẽ thương
tôi
Một bóng mây trôi
ngang qua đời
Không lưu dấu vết.
NVC
(Bài đăng trên TC VNBĐ số 84/ tháng 4- 2020)