Thứ Hai, 11 tháng 1, 2021

VÌ MẸ LÀ MẸ CỦA CON.- Trần Thảo Vy


Trong tất cả những bản tình ca, thì bản tình ca về mẹ là bản tình ca da diết nhất. Trong tất cả các thể loại về tình yêu thì tình yêu của mẹ là tình yêu vĩ đại nhất. Tình mẫu tử thiêng liêng rộng lớn bao la ấy, chẳng gì có thể sánh bằng.
Hình ảnh về mẹ luôn sống động và làm lay động triệu triệu tâm can chúng ta. Trong suốt chiều dài lịch sử, từ thời chiến hay thời bình.
Hình ảnh về mẹ. Với đức tính của người phụ nữ hi sinh tần tảo, một nắng hai sương nuôi con khôn lớn thành tài, suốt rộng dài cuộc đời mẹ.
Và sâu đậm nhất, vẫn là hình ảnh người mẹ Việt Nam thời chiến, gồng gánh nuôi một đàn con mà vẫn thay chồng đảm việc nước, thạo việc làng. Hình ảnh về mẹ son sắc, bao la đẹp đẽ biết bao.
Nhưng không phải lúc nào, sự hi sinh thầm lặng của mẹ, cũng được chúng ta hiểu ra tình yêu lớn lao đó. Có khi phải đợi đến lúc mẹ nằm xuống, ra đi về bên kia thế giới. Chúng ta mới hiểu hết được tình mẹ bao la . Hoặc phải đến khi, chúng ta điểm trên đầu hai thứ tóc. Chỉ đến khi chúng ta dùng cả thanh xuân đánh đổi mọi thứ bằng mái tóc bạc màu của thời gian. Thì khi đó chúng ta mới hiểu hết nông sâu của tình mẫu tử thiêng liêng .
Kính mời độc giả trong gr TVH cùng tác giả, nhà thơ Ngô Văn Cư Tỏ lòng hiếu thuận, tri ân công ơn dưỡng thành với mẹ qua tác phẩm "Vì mẹ là mẹ của con" Được tạp chí Áo Trắng chọn bài đăng .
"Con lại lục tung ký ức tìm về bên mẹ để cảm nhận tiếng thở dài của mẹ và tìm trong đôi mắt mẹ sự lo lắng muộn phiền hoặc niềm hạnh phúc về cuộc sống của mỗi đứa con. Nhưng con tin rằng nhìn thành công của từng đứa con, mẹ sẽ biết mẹ tuyệt vời đến thế nào. Như ngày xưa, trong sự chậm rãi, điềm đạm nhưng mạnh mẽ của mẹ chính là điểm tựa thời gian, niềm tin vững chắc với con. "
Chúc mừng và chia sẻ niềm vui cuối năm với nhà thơ Ngô Văn Cư .

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2021

LẠI GẶP NGÀY RƯỢT ĐUỔI CỎ LÔNG CHÔNG - thơ Ngô Văn Cư


Con sông quê tôi đã không còn bờ tre
Con bìm bịp không còn chỗ giấu mình gọi nước ròng nước lớn
Con cá chép mùa giông lặc lè đau bụng trứng
Con ba ba lên bờ gặp phải bê tông đá chẻ
Quặn lòng đau đẻ
Quặn lòng đau.
Ôi quê nghèo trăn trở chuyện gieo neo
Cứ thả nỗi buồn vào dòng sông im lặng
Để biển cả mỗi ngày thêm mặn
Và triền sông nắng rát mặt người.
Câu ca xưa sông bên lở bên bồi
Đã đi vào trong từng giấc ngủ
Những con vật quê tôi mang dáng hình ủ rủ
Nhớ một thời rong ruổi giữa ngàn trùng xanh
Để vạt nắng nằm lặng lẽ giữa khối bê tông.
Đâu chiếc ao nhỏ sau vườn trong lắng
Chiều chiều mẹ khỏa nước rửa chân
Đâu chiếc giếng làng khua tiếng gàu vui vẻ
Trai xinh gái lịch thanh tân
Đâu giọt mưa gầy chiều tiễn biệt
Giọt nước từ nguồn biết còn đợi nhau không.
Vẫn biết đời là ngọn cỏ lông chông
Mà tự bắt lòng mình mang niềm đắng chát
Chiếc thuyền nan cũng mang hình hạt thóc
Lo nỗi lo đau đời…
Thèm như gã thương hồ ngửa mặt ngắm mây trôi
Ngửa bàn tay hứng miền quê cũ xa xôi
Đi qua nỗi nhớ
Chợt gặp ngày rượt đuổi cỏ lông chông.
NVC