Thứ Tư, 15 tháng 1, 2020

Thơ trên báo



GOM GÓP LỜI RU

Ầu ơ! Ầu ơ! Em ru tôi
Đìu hiu trăng khuyết treo lưng trời
Ngực giấu vào vai môi ngắt ngứ
Ngồi hóng tình nhau giữa góc đời.

Ầu ơ! Lời ru từ ruộng đồng
Thoáng cánh cò bay cải trổ ngồng
Ơ hờ… rau răm đành chịu tiếng
Bao nhiêu oan trái nhẹ như không!

Ầu ơ! Ầu ơ! Ru phận người
Dật dờ như những cánh bèo trôi
Bấn loạn, vô hồn và xám ngoắt
Giữa khuya tìm kiếm chuyện xa xôi.

Ầu ơ! Lời ru rất bất ngờ
Ru điều tôi nghĩ hóa thành thơ
Bao nhiêu thật giả hồn nhiên quá
Dồn đến thiên đường như giấc mơ.

Không thể ru người, tôi ru tôi
Dù quên hay nhớ cũng vậy thôi
Nào ai hăm hở ai chùn bước
Dài ngắn nông sâu… cũng kiếp người!
 NVC


TÔI VÀ CÁI BÓNG CỦA TÔI

Tôi âm thầm trôi qua màn đêm ướt sũng
Để sáng nay được dắt chiếc bóng
Thênh thang dưới ánh mặt trời.

Chiếc bóng lặng im đúng nghĩa
Nhẫn nại như một người trầm cảm
Chưa một lần hỏi tôi đi đâu về đâu
Lặng lẽ như áng mây trôi
Không chuẩn bị cuộc hành trình.

Đôi khi tôi giận chiếc bóng của mình
Khi tôi muốn riêng tư
Bó gối nhìn dấu vết tuổi thơ
Lắng nghe một bài ca buồn buồn như hoài niệm
Tơ tưởng một khuôn ngực căng mầm sự sống
Thương mẹ cha một đời vất vả
Thả hồn theo cánh chim tự do
Mở ra những chân trời!

Đôi khi tôi thương chiếc bóng của mình
Những đêm dài bên ngọn đèn dầu soi tóc bạc
Chiếc bóng và tôi thành đôi
Nghe tiếng chim cuốc lẻ bầy khản giọng
Nghe tiếng chuột kêu như tiếng của âm hồn
Nghe thế sự mà trầm ngâm
Chiếc bóng thành kẻ đồng hành cô độc.

Đôi khi tôi chối bỏ chiếc bóng của mình
Là khi tôi chìm vào bóng đêm…
 NVC


 TỰ SO SÁNH
Tâm hồn tôi là một cánh rừng
Cây cối tha hồ mọc
Tha hồ tỏa hương
Tha hồ khoe sắc màu
Không theo một trật tự nào
Mà thâm u huyền bí.

Nhờ loài chim bản địa
Rộn ràng vui cùng tiếng gió
Nhờ loài chim di cư
Ghé vào hái trái chín mọng vô ưu
Góp thêm tiếng hót
Xóa nỗi cô đơn
Xóa nỗi buồn xuân hạ thu đông!

Đôi khi
Tâm hồn tôi chạy theo dấu chân thú lạc rừng
Nuôi niềm khát vọng
Sống!
Nối lại những giấc mơ
Gãy đổ!
Gom những gốc cây phế phẩm
Chát đắng!
Dò vào ngọn nguồn của dòng sông
Thoi thóp!
Không kịp nhìn bóng mình
Ngày càng teo tóp đợi nụ hôn tử thần!

Tôi lắng nghe tiếng chồi non bật nhú
Tiếng chân chú nai con ngơ ngác giữa màn sương
Tiếng muôn ngàn côn trùng trốn trong lá ủ
Tiếng gió thì thào hát khúc bi thương…

Bất chợt
Tiếng sấm cuối chân trời trong sắc chiều tù túng
Làm nhòa tiếng người ăn cắp tương lai!

Mỗi ngày đi qua cánh rừng tâm hồn tôi
Lại thêm những lối mòn như vết nhăn trên khuôn mặt già nua cũ kỹ
Tôi hồn nhiên đi vào cõi chết
Khát khao một mùa bình yên
Như mỗi đêm về
Những loài côn trùng nhỏ lại bay lên
Và chết trong ánh sáng!
 NVC




Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2020

Gieo giấc mơ hồng - thơ Ngô Văn Cư



Mưa dầm dầm suốt mùa đông
Là gieo mơ ước vào đồng mạ non
Nẩy chồi vào bữa cơm ngon
Mặc cho cái lạnh buốt hồn tê da.

Đồng sâu in bóng mẹ cha
Gom bao giông gió trải ra giữa đời
Lo toan những chuyện đầy vơi
Mà thao thiết với giọng ơi à buồn.

Cha chăm cho lúa vàng tươm
Mẹ khơi bếp để khói vương mái nhà
Mỗi chiều chùa vọng chuông xa
Lòng yên vui mấy nẻo ta bà này.

Mỗi ngày tóc mỗi dần phai 
Còn lo trời đất mưa dai gió lồng
Đợi mai lúa tốt ngát đồng
Quên mưa gió buốt mà hồng nắng xuân.

Lặng thầm giữa cõi trăm năm
Mẹ cha như ánh trăng rằm dịu êm
Từ trong nắng lạ mưa quen
Mồ hôi thấm đất sinh men cho đời.
NVC
(Trên báo Bình Định, ngày 11/1/2020)


                                                   
                               

Thứ Tư, 1 tháng 1, 2020

CÓ CÒN NHỚ NHAU KHÔNG? Tản văn: Ngô Văn Cư


Đang lu bu với mớ công việc thì có tiếng điện thoại reo. Một số điện thoại lạ. Tiếng người phụ nữ ở đầu bên kia có vẻ rụt rè: “Anh… còn nhớ em không?”. Làm sao tôi nhớ được người đang gọi tôi là ai từ cái giọng nói qua điện thoại được. Tôi vội xưng tên để “ai đó” có thể nhận ra là đã nhầm người. Nhưng tôi mới nhầm. Tiếng người phụ nữ vẫn tiếp tục “Em là Lý, học lớp…”. Như một luồng điện chạy dọc qua người. Ký ức như một thước phim quay chậm về quá khứ. Cô ấy là người cũ. Gọi thế là vì, hồi còn theo học ở trường chuyên nghiệp, tôi cũng đi một vài cuộc tình. Nói là “một vài” vì có những cuộc tình do tôi tưởng tượng ra và đơn phương dõi theo “người ta”. Có cuộc tình tôi chỉ dám rủ nhau đi dạo phố và thỉnh thoảng chạm tay nhau. Có cuộc tình thôi thúc tôi đủ dũng cảm để đặt lên môi người ấy một nụ hôn vụng dại! Lý là người đã khiến tôi dúng cảm như thế. Nhưng với nhiều lý do không cụ thể mà chúng tôi không đến với nhau được. Mỗi người đều lập gia đình và bặt tin nhau suốt một thời gian gần ba mươi năm để bây giờ bàng hoàng nghe câu hỏi “Anh… còn nhớ em không?”. Chợt nhận ra, giữa cuộc sống bộn bề với những mối quan tâm chồng nối, mình đã để trôi qua nhiều kỷ niệm đẹp.