(Rút trong tập THÀ BỊ LỪA DỐI)
Huỳnh đã chết! Chết thật rồi!
Dù đã chết nhưng Huỳnh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của
người vợ đang nắm lấy bàn tay và một cánh tay đặt trên ngực. Anh muốn đưa tay
vuốt mái tóc của vợ bềnh bồng theo tiếng nấc nhưng đôi tay nặng như chì. Anh
cũng muốn nói một câu an ủi nào đó nhưng miệng cứng đờ, lưỡi không thể co dãn
được nữa! Khô khốc! Anh bất lực nhìn vợ và đứa con gái đang vật vã và thấy nghe
tất cả những gì diễn ra chung quanh nhưng không thể giao tiếp được. Huỳnh bực
tức khi thấy bản thân đứng ở góc phòng quan sát mọi diễn biến quanh cái xác
cứng đờ, lạnh lẽo, vô cảm và
nghe những tiếng khóc ra rả của người thân cùng tiếng mọi người bàn tán về cái
chết chính mình.Đúng là anh đã bất lực không thể tham gia vào cuộc sống bi
thảm, ồn ào này nữa rồi.
Huỳnh chợt thấy Mẫn, người giữ
chức vụ cấp phó của Huỳnh, bước vào phòng với vẻ mặt buồn rầu một cách giả tạo.
Mẫn trao đổi với mọi người về các thủ tục cần thiết cho một đám tang, rồi cắt
đặt từng người, từng việc… Mẫn dõng dạc:
-Anh Huỳnh ra đi vội quá! Mới hôm
kia, anh còn vui vẻ cùng anh em trong cơ quan, nhưng chỉ một cơn đột quỵ thì đã
bỏ mọi người ở lại… Nhiều nơi, nhiều người còn chưa kịp biết tin này… Cần phải
đăng cáo phó trên báo, trên đài… Thông báo cho mọi người cùng biết… Phải làm
cho hoành tráng, cho xứng đáng địa vị của người đã mất…
Huỳnh nghe mà giận cả người. Mẫn
phải biết rằng Huỳnh vốn giản dị, sống khép kín, lặng lẽ dù là thủ trưởng một
cơ quan nhưng chưa bao giờ dám vượt ra khỏi nguyên tắc, quy định của cấp trên.
Huỳnh tròn trịa làm vừa lòng cấp trên, yên lòng cấp dưới nên bao năm rồi chiếc
ghế của Huỳnh vẫn vững vàng. Huỳnh biết rõ Mẫn đang ngấp nghé vị trí của mình
và đây là dịp vàng để Mẫn thay thế. Với vẻ mặt giả tạo, Mẫn đắc thắng tiễn kẻ
đã ngáng chân mình. Làm đám tang cho Huỳnh hoành tráng cũng đồng nghĩa với một
bữa tiệc ăn mừng thật lớn của Mẫn. Nếu cách đây vài ngày thì Huỳnh đã ngăn lại
rồi, làm rình rang chỉ tổ cho người ta chú ý…
Đi cạnh Mẫn là thằng Tình. Cái
thằng từ trước đến nay Huỳnh không ưa một tí nào cả nhưng vốn là người điềm
tỉnh, ít bộc lộ suy nghĩ, quan điểm của mình nên bây giờ càng không thể tỏ thái
độ. Hắn cũng tỏ vẻ bận rộn nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lấm la lấm lét liếc nhìn
về phía Huệ, vợ Huỳnh. Vẫn biết trước đây có tiếng ra tiếng vào về việc Tình
cùng với Huệ có những mối quan hệ thân mật quá mức cho phép và rồi sự việc cũng
lắng xuống vì địa vị xã hội, vì cuộc sống riêng tư và vì hàng trăm lí do khác
nữa….nên càng nhìn bộ mặt gian giảo của Tình thì càng thấy ghét. Nỗi căm giận,
ghen tức ngấm ngầm đè nén bao lâu nay đã bùng lên dữ dội, Huỳnh muốn đuổi thẳng
Tình ra khỏi nhà nhưng mỗi bước chân của Huỳnh đều nhẹ tênh không theo ý muốn
của Huỳnh nữa. Càng muốn đến gần Tình thì Huỳnh lại càng xa hơn nên anh bỏ ý
định đuổi Tình để mặc hắn với những cái nhìn đầy toan tính…
Tiếng khóc của Huệ vẫn cứ đều
đều, buồn buồn. Chị ngồi bệch xuống nền nhà kê đầu vào thành giường, hai tay để
lên ngực Huỳnh, thỉnh thoảng lại kể một kỉ niệm hoặc một ước mơ nào đó chưa
thực hiện rồi nấc lên… Đây là lần đầu tiên Huỳnh thấy Huệ khóc như vậy. Hình
như, Huệ khóc để rồi không bao giờ còn khóc nữa. Anh mất đi tạo sự hụt hẫng lớn
trong lòng Huệ. Ngày chung sống với nhau, Huỳnh vẫn chưa hiểu hết về Huệ… Bây
giờ nghe tiếng khóc và nhìn những giọt nước mắt của người vợ bao năm ấp ủ,
thương yêu Huỳnh mới nhận ra tình cảm của Huệ đối với mình. Huỳnh đọc được tâm
trạng của Huệ như đọc chính tâm trạng của mình. Tiếng khóc và giọt nước mắt kia
đã nói lên tất cả. Nó không chỉ dành cho việc mất một người chồng mà còn mất tất cả những tiện nghi
cuộc sống do người chồng đem lại. Nó còn là sự hối hận vì những lần để mặc chồng
với những công việc khó khăn ở cơ quan, gia đình còn mình thì vui vẻ cùng người
tình trẻ tuổi. Nó chính là tiếng than cho thân phận mình sẽ không còn những
ngày núp bóng chồng đầy quyền lực để được cung phụng, tâng bốc…. Huỳnh bất chợt
nhận ra bản thân cũng có lỗi với Huệ, không làm tròn bổn phận người chồng để
Huệ có điều kiện sa ngã. Huệ đáng giận nhưng cũng đáng thương.
Ngoài sân đã nổi lên tiếng nhạc
đám ma. Ngày trước, Huỳnh nghe điệu nhạc này sao mà buồn bã, bi lụy quá; còn
bây giờ thì vô hồn, vô cảm. Nhạc công chơi những đoạn nhạc quen thuộc như cái
máy ầm ỉ, rộn ràng như có mục đích duy nhất là khỏa lấp tiếng khóc than. Họ làm
việc để được nhận thù lao, thế thôi! Họ vừa chơi nhạc vừa cười đùa khiến một ý
nghĩ thoáng qua là Huỳnh muốn tham gia cùng họ như nhiều lần đi hát cùng mọi
người dẫu rằng anh hát không hay và sai nhạc. Rồi tự nhiên, vô cớ Huỳnh thấy
bực dọc với bọn người thản nhiên trước cái chết của mình. Một số người ngồi
uống trà ở cái bàn vừa kê nói chuyện thời sự từ địa phương đến thế giới như
quên hẵn mục đích họ đến đây để làm gì! Có vài người ngại nhìn thấy khuôn mặt
nhợt nhạt của Huỳnh; đến như để điểm danh rồi lẻn ra ngoài tụ lại chuyện trò.
Khó chịu nhất là những người cùng cơ quan. Huỳnh vừa nằm xuống thì họ đã dự báo
người lên thay; đưa ra những nhân sự có thể thay thế chỗ Huỳnh; họ còn lấy anh
ra để so sánh đức độ, tài năng với người sẽ thay thế. Anh tự nhiên thấy chán
nãn.
Thế nhưng có một hình ảnh khiến
huỳnh xúc động. Đó là từ trong góc xa người mẹ của Huỳnh đang ngồi lặng lẽ mắt
vô hồn nhìn mông lung về khoảng không trước mặt. Không có một tiếng khóc, không
một giọt nước mắt nhưng nỗi đau mất mát hằn lên khuôn mặt già nua của mẹ khiến
Huỳnh xót xa lòng. Huỳnh là hy vọng, hạnh phúc của mẹ. Mất Huỳnh, mẹ cũng trở thành
cái xác như anh. Chiếc lá vàng thương tiếc chiếc lá xanh rơi. Ngồi trong lòng
người mẹ là đứa con nhỏ của Huỳnh ngơ ngác nhìn mọi người. Nó còn quá nhỏ để
hiểu hết những gì đang xãy ra. Thỉnh thoảng nó ngước nhìn bà, nhìn mọi người và
mân mê đôi bàn tay già nua của bà như cảm nhận nếu vuột khỏi bàn tay này thì nó
chẳng còn biết bấu víu vào đâu. Chồi non tơ đang tìm sự che chở từ thân cây già
cỗi. Huỳnh biết mất anh thì mẹ sẽ sớm suy sụp và đứa con nhỏ dại kia sẽ thiều
người đùm bọc, đẫn dắt. Huỳnh quay mặt đi để khỏi thấy cảnh đau lòng này.
Huỳnh lại lân la đến từng nhóm
người tụ tập, nghe những câu nói vui đùa, những lời tán tụng vô thưởng vô phạt,
những mẫu chuyện không đầu không cuối… Bầu trời trong xanh đến nhức lòng. Những
đám mây lơ lửng trôi về buổi chiều tĩnh lặng. Giữa tiếng nhạc ốn ào cố làm ra
vẻ não nuột một tiếng chim lảnh lót chen vào khiến Huỳnh bối rối quay trở về
phòng. Ở đó, mọi người đang chuẩn bị đưa xác anh vào chiếc hòm gỗ to tướng đặt
giữa nhà. Anh muốn hét to lên rằng không được làm thế, muốn chạy đến cản lại…
nhưng anh lại gục xuống khi thấy Huệ đang lả trong vòng tay của Tình. Huỳnh
biết sẽ không còn gì trên cuộc đời này dành cho anh nữa!
Mãi đến giờ phút này Huỳnh mới
ngộ ra rằng cuộc sống vốn vô tình. Điều mà ta cố gắng đạt được thật ra tự nó
đến một cách ngẫu nhiên và cái ta mất đi cũng ngẫu nhiên như lúc đến. Cái được
và mất chỉ là sự thay đổi cách nhìn ở mỗi người. Cái ta được chính là cái người
khác mất và ngược lại. Điều này không mới, thế mà, ngộ được điều này làm Huỳnh
ân hận là đã im lặng trong quyền lực để cố giành nhiều hơn những cái mình muốn
có.
Mọi người đang bận rộn với công
việc của mình. Lặng lẽ! Có một vài tiếng sụt sùi! Rồi những tiếng khóc nấc lên!
Tiếng của nắp quan tài vừa đóng! Mẫn nhẫn nại đứng nhìn vào tấm nắp quan tài! Huệ
như đang chết trong vòng tay của Tình! Người mẹ vẫn đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào
khoảng không trước mặt; đứa cháu nhỏ ngồi vô tư trong lòng bà nhìn khắp mọi
người…
Âm thanh chát chúa của tiếng búa
đóng đinh vào nắp quan tài, Huỳnh không còn nghe thấy gì nữa, đôi mắt anh bỗng
tối sầm!
Huỳnh đã chết! Chết thật rồi!
NVC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét