Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

NHỚ CHIẾC NÓN QUÊ NHÀ Tạp văn: Ngô Văn Cư


Lần đầu tiên đến thăm người bạn ở Huế, theo phép xã giao cho vừa lòng nhau, tôi đã “vô duyên” khen Phò mã tốt áo với những mỹ từ về vẻ đẹp thiên nhiên; về lăng tẩm, cung điện triều Nguyễn; về nét dịu dàng của con gái Huế; về chiếc nón bài thơ… Tôi cũng “phổng mũi” vì những lời có cánh về vùng quê “đất võ trời văn” với những cô gái “bỏ roi đi quyền”, với “Bàn Thành tứ hữu”; về những cụm Tháp Chàm; về… nhiều thứ khác nữa. Nhưng tôi thật sự ấn tượng khi bạn nói đến một nét văn hóa không thua kém Huế bằng một câu ca dao “Anh về Bình Định ba ngày, cậy mua chiếc nón lá dày không mua”. Có lẽ bạn nói đến chiếc nón lá Gò Găng nổi tiếng, nhưng tôi lại nhớ đến dị bản của câu ca dao này “Ai về Vĩnh Đức ba ngày, cậy mua chiếc nón lá dày không mua”.  Vĩnh Đức là một thôn thuộc xã Ân Tín, huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định - quê tôi!

Thứ Tư, 9 tháng 8, 2017

TA VỀ THÁC TRẮNG – MINH LONG -- thơ Ngô Văn Cư



Giữa một mùa cây bắp biếc xanh
Sợi nắng vàng dẫn đường tôi về Thác Trắng
Minh Long! Minh Long! Ân tình chưa nặng
Mà níu chân ta nơi đồi núi điệp trùng.

Có tiếng chim gù rơi giữa mông lung
Cánh hoa dại rơi giữa suối nguồn tung tẩy
Tâm trạng tôi rơi vào ngày lên năm lên bảy
Thác Trắng rơi vào lòng tôi giọt yêu thương.

Những tiếng cười rạng rỡ đợi chiều buông
Thác hối hả trắng bên chiều ưng ửng tím
Cây bắp hối hả xanh bên chân người bịn rịn
Minh Long! Minh Long! Theo nỗi nhớ ta về.

Phố huyện lặng yên như vệt sương mờ
Con đường như sợi dây nối niềm mơ ước
Khát vọng ngược tìm những điều quen thuộc
Tôi lại gặp mùa bắp dẻo, chè thơm…

Tôi chia tay Thác Trắng bằng một hình dung
Ngọn gió xôn xao gọi mùa thay áo mới
Mà nỗi niềm trong ta cứ ngập ngừng dừng lại
Một giấc mơ bình yên.
NVC
Thác Trắng thuộc huyện Minh Long, tỉnh Quảng Ngãi










Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

CHIỀU CỔ LŨY CÔ THÔN - thơ Ngô Văn Cư





Ta về Cổ Lũy chiều tà
Dấu xưa còn chút khói là đà bay
Nhìn lên Phú Thọ mà say
Đá nằm trầm mặc nghe ngày phôi pha.

Dòng sông uốn lượn dài xa
Dừa xanh xỏa tóc chải và soi gương
Biển chiều như trốn vào sương
Thôn côi u tịch mà vương nỗi đời.

Còn đâu thành quách một thời
Mà đây đá dựa trùng khơi hiền hòa
Còn đâu trống giục gần xa
Mà đây tiếng sóng sông Trà miên man

Thạch Sơn trụ với thời gian
Cô thôn Cổ Lũy nắng tràn lối xưa.
Lòng ta yêu mấy cho vừa…

                            NVC

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

NGÀY XƯA ĐI HỌC VỠ LÒNG - Tạp bút: Ngô Văn Cư

Hình ảnh có liên quan

    (ảnh trên mạng, chỉ để minh họa., trang trí - không phải của tôi!)


Tôi sinh ra từ một miền quê nghèo, trong một gia đình vừa làm nông trong mỗi vụ mùa và chạy chợ trong những ngày nông nhàn. Vì thế mà cuộc sống có phần thoải mái hơn các gia đình thuần nông khác. Có lẽ vì thế mà anh em chúng tôi được cha mẹ cho đến trường học hành đàng hoàng. Cũng có thể là do truyền thống gia đình, ông nội là người giỏi chữ Nho trong vùng; cha đã qua chương trình Tuyển Sanh, tốt nghiệp Sơ học yếu lược và đang nhăm nhe thi lấy bằng Tiểu học (Ri Me) thì phải bỏ dở. Trong những năm của nửa đầu thế kỷ trước, được học như thế cũng đã đủ vốn liếng kiến thức để thi thố với đời. Khi bè bạn cùng lứa tuổi phải chăn trâu, cắt cỏ, giữ em hay lêu lổng rong chơi thì anh em tôi ngày hai buổi đến trường.