Thứ Tư, 31 tháng 1, 2024

HỒI HƯƠNG -Truyện ngắn Ngô Văn Cư

 Ả hẹn với một người mới quen đến một nhà nghỉ đã xuống cấp rồi nhận phòng, ngồi chò hỏ trên giường đợi. Đã quá giờ hẹn gần nửa tiếng. Ả định gọi lại thì cánh cửa phòng khép hờ đã mở. Người đàn ông bước vào. Cởi áo. Cởi quần dài. Treo lên móc. Và đến ngồi bên cạnh ả. Chậm rãi. Như cuộc hẹn này vốn phải xảy ra như vậy, không cần vội vã. Nhìn cách thể hiện của anh làm ả nghĩ đến chuyện hôm qua. Một gã đàn ông đã hổn hển làm nhiệm vụ con đực mà không cần biết cảm xúc của ả. Mà sao gã lại chú ý đến cảm xúc của ả kia chứ. Gã có tiền cần giải tỏa cơn dục vọng. Ả là nơi để gã trút sức lực tìm lạc thú. Chuyện tạo nên xúc cảm cho con đĩ chỉ có trong tiểu thuyết. Ả biết vậy. Nên ả gồng mình lên cố vớt vát chút khoái cảm thì gã kia đã mềm nhũn. Mặt gã câng câng hỏi “Sướng không?”. Nếu không vì mấy đồng tiền gã vừa đưa thì ả đã tống cho gã một cú đấm chứ còn vênh mặt hỏi. Anh thì khác. Nhẹ nhàng. Không đòi hỏi ở ả một điều gì. Có lẽ vì vậy mà ả thấy được tôn trọng, được có những giây phút ấm áp tình cảm. Ả thấy được che chở, bao bọc cho dù có vẻ như ngược lại. Anh là người đầu tiên ả luôn muốn anh ngồi lại với nhau ít phút sau khi hoàn tất hợp đồng tình dục. Anh thì không muốn lưu lại nơi này lâu hơn. Hẹn hò nơi vắng vẻ hoặc quán xá càng không ổn. Tai vách mạch dừng, lỡ có ai đó bắt gặp thì rắc rối lắm. Còn gia đình. Danh dự. Con cái. Ả nhớ nhung anh mỗi đêm, điều mà rất lạ ở một con đĩ như ả. Nhưng mà hơi đâu. Có thể mai đây ả lại gắn bó và nhớ nhung một người khác. Sao lại không kia chứ?

***

Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2024

TẬP YÊU - thơ Ngô Văn Cư

 Khẽ khàng

Chẳng bao giờ là quá muộn.

 

Cái ánh mắt nhìn bối rối

Cái chạm tay như là vô tình

Không nói điều cần nói

Lối đi riêng đưa ta đến gần nhau.

 

Khẽ khàng

Mơ giấc mơ đơn giản mỗi ngày

Dòng sông chảy xuôi về biển

Mây trên bầu trời mỗi sáng và chiều

Ta nắm tay nhau dưới nắng vàng

Tập yêu

Hát khúc hoan ca vợ chồng.

 

Cứ vui sống

Đừng làm rắc rối điều đơn giản

Chút khiếm khuyết nào chẳng trang điểm cuộc yêu

Giây phút vợ chồng nào chẳng bắt đầu từ những vòng ôm

Mắt môi sóng sánh nụ hôn.


 Khẽ khàng

Khẽ khàng

Chạm vào cõi lặng thinh ngọt ngào

Để được vào cuộc phiêu lưu mới

Không cần đếm tuổi

Chẳng sợ tuổi già

Gom đắm say tặng nhau

Tập yêu

Hoan ca khúc vợ chồng.

NVC

(Bài đăng trên VN tp HCM số 107, ngày 4/1/2024)




Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2024

ĐÔI DÒNG TẢN MẠN VỀ THƠ TÌNH NGÔ VĂN CƯ - Hồ Nghĩa Phương


 

Tôi thật sự ngạc nhiên, vì nhà thơ Ngô Văn Cư mạnh dạn xuất bản tập thơ “Tình” cho riêng mình, bởi lẽ hàng ngày “cụ” vẫn xoen xoét trên mạng: “Một mụ Hến, hai mẹ Hến” (biệt danh gọi tên người vợ yêu). Anh em văn nghệ thường gọi tên vui Ngô Văn Cư thành “Cụ CU”, vì tính tếu táo, thích chọc ngoáy với nhau trên mạng xã hội, rồi cười “khà khà…”. Tính tình Ngô Văn Cư quảng giao, gần như không phân biệt bạn cũ mới, độ nổi tiếng của bạn mình, đến đâu cũng cười nói bổ bã “cho vui, vậy mà!”.

Nhà thơ Ngô Văn Cư đa tài, bút lực lúc nào cũng dồi dào đến nay đã xuất bản nhiều đầu sách, nào là: Thơ, truyện ngắn, tạp văn, tản văn… và cả trường ca nữa! Đối với tôi, chỗ thân tình khi nào có sách mới là Ngô Văn Cư gửi tặng với lời dặn dò: Bạn đọc và có đôi lời cảm nhận nhé!”. Tôi thì cẩn thận đọc từng trang viết của bạn, chia sẻ từng nhân vật trong truyện, rung cảm những cảm xúc thơ mà bạn đã sáng tác.