thơ Ngô Văn Cư
Gió xuân còn dịu dàng ru giấc trưa êm
Tháng tư đã đến bằng tiếng ve trên cành hoa phượng đỏ
Hình như nắng gắt hơn để phượng thêm rực rỡ
Dọc đường làng còn sót mấy màu hoa.
Tuổi thanh xuân chơi vơi cùng điệu hát mượt mà
Sợi nắng mong manh rơi vào chiều hò hẹn
Lời yêu thương trên môi ai e thẹn
Tháng tư như hờn dỗi đến nao lòng.
Tháng tư mang nắng đốt những hoài mong
Xuân còn vướng trên lá non xanh biếc
Mối tình đầu trao nhau như vờ lỡ bước
Cội bàng già đứng đếm lá rụng rơi.
Ở lưng trời đôi cánh nhạn lẻ loi
Gió bịn rịn bên lối ngồng hoa cải
Nơi chân rạ nắng chờ mưa khắc khoải
Chú ve nào thổn thức khúc bâng khuâng.
Hoa bằng lăng buồn rụng tím bến sông
Tháng ba đã qua rồi không trở lại
Hàng ghế đá ghi mối tình thơ dại
Kỷ niệm hằn vào mùa cũ xanh rêu.
Lòng chợt vui chút duyên nợ tình yêu
Để tháng tư cứ bồn chồn xao xuyến
Lòng ta vấp đôi mắt ai lúng liếng
Mùa hạ thong dong gom cả tháng tư về…
NVC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét