thơ Ngô Văn Cư
Ở đây chỉ có buổi chiều
Cành thông níu áng mây hiu hiu buồn
Nhà thờ thả một tiếng chuông
Núi đồi trắng ngát màu sương trập trùng.
Tiếng chim vọng tự vô cùng
Nghe như tiếng hát em lung linh gầy
Trời thì gói gió trong mây
Còn em lấy tóc gói đầy yêu thương.
Anh đi về vấp giọt sương
Ngộ ra cây cỏ ngập đường mùa xuân
Tiếng ai ở phía giáo đường
Bài Thánh ca cứ rưng rưng vọng về.
Lập đông trời lạnh hồn tê
Noel nhớ mái tóc thề em xưa
Nằm nghe lá đón giọt mưa
Tơ duyên đã lỡ mấy mùa Thánh ca.
Trăng từng chết đuối dưới hoa
Rót vào đêm trắng mộng tà huy phai
Ừ thôi ngoan nhé gầy vai
Nhấp môi mà thấy rượu cay bẽ bàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét