Mưa phơn phớt ướt môi son
Tóc mây giấu giọt sầu còn hiền ngoan
Em vui khoe sắc giòn tan
Trời nghiêng bầu nắng rót tràn vào xuân.
Cải ngồng trỗ chẳng ngại ngần
Lòng len lén đợi tình gần ý xa
Giêng hai em vẫn kiêu sa
Nụ cười chưa lỡ nhịp hoa dịu dàng.
Em rơi từng nụ khẽ khàng
Anh cùng với gió nhẹ nhàng đắm say
Qua năm hết tháng cạn ngày
Giấc mơ xuân lại trỗ đầy vết thương!
Gặp nơi hẹn cũ bỗng thương
Hoa tàn nguyệt tận giọt sương rầu rầu
Xông xênh áo mới về đâu
Thềm xưa in vết bể dâu buồn buồn.
Ngô Văn Cư
(Bài in trên báo Bình Định ngày 27/3/2022)