Ngày con khoác áo ra đi
Mẹ nhìn mắt lệ tràn mi mà cười
Bao năm lặn lội xứ người
Tuổi thanh xuân đã rơi rồi còn đâu.
Gót chân còn dính đất nâu
Bàn tay chai sạn nhuộm màu thời gian
Tiết xuân giỗ chạp về làng
Quà quê rau củ khẽ khàng mang theo.
Bao năm nghèo vẫn còn nghèo
Mẹ ngồi đếm những gieo neo buồn phiền
Thân con như thể đồng tiền
Trao qua trao lại khắp miền nhân gian.
Dẫu là còn lắm gian nan
Nhưng mẹ đã lãi một nàng dâu xinh
Một cháu nội mới vừa sinh
Và chiếc xe máy của mình đã lâu.
Vui như nước chảy qua cầu
Lúc buồn lại nhớ ruộng sâu nước phèn
Ốm đau nào kể sang hèn
Giật mình con nhớ mái hiên nhà nghèo.
Về nhà thôi! Dẫu cháo rau
Xóm làng còn lắm gieo neo bao đời
Con về đây! Hỡi mẹ ơi!
Giắt lưng có bấy nhiêu thôi, mẹ à!
Ngô Văn Cư
(Báo Bình Định, ngày 17/10/2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét