THƯƠNG NHỚ THÁNG GIÊNG Tản văn Ngô Văn Cư

  

Tháng Giêng đang về bên ta. Bắt đầu từ vạt nắng nhẹ nhàng trải dài trên những con đường còn rợp hoa khoe sắc và bảng lảng hương xuân. Mùa xuân đã về trong từng ngôi nhà, từng con phố với người xe đông vui rộn rã, với hàng cây xôn xao nẩy lộc, với lòng người phơi phới, tin yêu…

Tháng giêng về khiến lòng ta bỗng nhớ những ngã đường quen thuộc, những chuyến xe xuôi ngược, những con người với nụ cười giòn tan, và em, người con gái có đôi môi thắm đỏ, đôi má ửng hồng e ấp nụ cười duyên mỗi khi xuống phố. Tháng giêng yên bình như nụ cười thiếu nữ làm tâm hồn ta rực lên niềm yêu thương cháy bỏng; ấp ủ một giấc mơ hạnh phúc với gia đình, vui vẻ với bạn bè, thành công trong công việc… Nhưng điều đã đó thuộc về một góc khác của tâm hồn. Có một tháng giêng như thế của ngày xưa ta từng hò hẹn để bây giờ kỷ niệm lại miên man, day dứt. Ta đã để vuột mất một tháng Giêng của tuổi trẻ để mỗi lần gặp, bước chân lại hướng về chốn xưa hoài niệm mà ánh mắt rực lên nỗi sầu cũ kỹ! Tháng giêng trong ta đẹp như nụ cười duyên của thiếu nữ; mềm mại như mái tóc nuột nà của người ta yêu; dịu dàng thơm như hương của gái dậy thì…khiến lòng ta  cứ chênh vênh trong nỗi nhớ! Tháng Giêng này em có về chốn cũ để ta lại đứng chờ nụ cười xinh rơi trên vạt cỏ xanh thơm lừng hoài niệm.


Em có thấy tháng giêng đã về cùng với mùa xuân? Em cứ tự nhiên mượn màu nắng tháng giêng tô hồng đôi má rồi cùng hoa đón mùa xuân đến. Biết đâu em sẽ được gặp lại người cũ của một thời nồng nàn yêu thương. Biết đâu em sẽ gặp lại ngày tháng cũ mà em đã dựa vào một bờ vai rộng để lòng an yên với những giấc mơ hạnh phúc. Biết đâu em sẽ lôi từ những ngăn khóa của trái tim một bầu trời riêng mà từ lâu em quên chưa một lần mở khóa… Rồi, em sẽ rộn ràng lời yêu thương: Mùa Xuân, mùa của hò hẹn yêu thương đã đến rồi đấy! Rồi, cũng từ đó, lòng anh lại bừng lên nắng gió; bùng lên những âm ỷ nhớ thương làm đầy lên những kỷ niệm. Ôi, một thời lòng ta tràn ngập những giấc mơ; đắm chìm trong mùa xuân xanh mà lòng cứ hửng hờ để bây giờ chỉ cần một vạt nắng tháng giêng cũng đủ cho lòng ta ấm áp. Ừ, tháng giêng đã về nhưng người thì không trở lại chỉ có những kỷ niệm ùa về nhưng ta có nắm bắt được đâu! Thôi thì hãy một lần hóa thành vạt nắng tháng giêng cho mùa xuân về khoác áo mới vui tươi.

Tháng giêng đã về, đất trời lại đón xuân, lẽ nào lại vắng người xưa đứng ngắm mùa xuân trong ngần sương khói! Xuân rộn rã nhưng ta lại đi tìm khoảng lặng của riêng mình trong góc quán quen thuộc để nhìn thấy ngày đi không vội vã, mặc cho người người rộn ràng trẩy hội. Ta đợi em về để nghe tiếng lòng của một ngày xuân xưa cũ. Nơi đây, tháng giêng đã lấy màu sắc môi ai làm thắm đỏ cánh đào; lấy giọt nước mắt ai làm thấm mặn những màn mưa và những nỗi riêng ai làm vàng hoa mai, hoa cúc? Ta yêu lắm tháng giêng mượt mà màu xanh của cỏ. Cỏ tháng giêng như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài của mùa đông, tranh nhau nhú lên những mầm xanh nõn như mầm thương, mầm nhớ chợt xốn xang trong tim ta với nhiều ước vọng. Dẫu tháng giêng này không có em, ta vẫn nôn nao khi đi ngang qua bãi bồi rực màu vàng ngồng cải, lòng vẫn đắm say cuộc sống đang ủ mình trong tháng giêng mỏng mảnh với những hy vọng căng trào.

Thời tiết tháng giêng thật lạ. Ban ngày nắng rực rỡ ngập tràn, ấm áp nhưng ban đêm se se lạnh đủ để đắp chăn mỏng. Cái nóng ấm, cái lạnh gai người giao hòa tạo thành một tháng giêng đáng yêu và tình tứ. Cái lạnh se sắt khiến lòng ta thêm khát khao và yêu thương hơn những ngày nắng ấm; và ngược lại. Rồi Mưa. Chỉ là cơn mưa phùn phùn khiến cảnh vật mờ ảo trong khí trời lạnh se đầy chất thơ. Mưa còn thêm năng lượng cho hàng vạn loài hoa dâng hết hương sắc của mình cho một mùa xuân thêm căng mẩy. Ta yêu lắm những ngày tháng giêng nhẹ nhàng mỏng manh như sương khói làm ta nhớ da diết hình dáng em dịu dàng, hồn nhiên, trong sáng như khí trời mùa xuân. Ôi, tháng giêng đỏng đảnh khoác trên người chiếc áo mới để trái tim mình ươm nhiều ước vọng. Lòng ta cũng chợt quay về ngày xưa để được gặp em nhưng cũng đắm say sức sống của tháng giêng đang hiện hữu.

Nhưng tháng giêng là tháng bắt đầu chạm vào cỗ máy công việc thường nhật; bắt đầu cho cuộc mưu sinh. Thành phố mở rộng cửa đón những người lao động từ các miền quê đổ dồn về. Và ở mọi miền quê bịn rịn chia tay người thân nhưng cũng vội vàng như sợ sẽ hết tháng giêng. Tháng giêng ở quê lại trở về với vẻ đẹp mộc mạc, hồn nhiên với cỏ biếc, rau xanh, lúa vàng… còn thành phố cựa mình bừng tỉnh sau những ngày thảnh thơi, im ắng. Nhưng dù ở đâu, ta cũng thấy lòng phơi phới vì những hàng cây bên đường đang đơm chồi nẩy lộc. Chắc hẳn không ở đâu có một tháng giêng vừa quen, vừa lạ như ở quê hương mình khiến ta có cảm giác như làn gió tháng giêng đang thổi bay những lo toan, bộn bề của cuộc sống để lòng ta nhẹ nhàng bước vào năm mới.

Chắc hẳn tháng giêng trong mỗi chúng ta lãng mạn mà chân tình, không mong đợi nhưng lại đắm mình tha thiết, nên mỗi khi tháng giêng về ta lại nhớ da diết ngày xưa. Nhưng làm sao ta có thể quay về ngày xưa được, có chăng chỉ là những hoài niệm để ta trân trọng, nâng niu. Bởi tháng giêng mới chỉ là khởi đầu, tất cả còn ở phía trước…

NVC 

(Bài đăng trong VNAN số xuân Tân Sửu - 2021)

 








 

 

          

Nhận xét