Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021

THƯƠNG NHỚ THÁNG GIÊNG Tản văn Ngô Văn Cư

  

Tháng Giêng đang về bên ta. Bắt đầu từ vạt nắng nhẹ nhàng trải dài trên những con đường còn rợp hoa khoe sắc và bảng lảng hương xuân. Mùa xuân đã về trong từng ngôi nhà, từng con phố với người xe đông vui rộn rã, với hàng cây xôn xao nẩy lộc, với lòng người phơi phới, tin yêu…

Tháng giêng về khiến lòng ta bỗng nhớ những ngã đường quen thuộc, những chuyến xe xuôi ngược, những con người với nụ cười giòn tan, và em, người con gái có đôi môi thắm đỏ, đôi má ửng hồng e ấp nụ cười duyên mỗi khi xuống phố. Tháng giêng yên bình như nụ cười thiếu nữ làm tâm hồn ta rực lên niềm yêu thương cháy bỏng; ấp ủ một giấc mơ hạnh phúc với gia đình, vui vẻ với bạn bè, thành công trong công việc… Nhưng điều đã đó thuộc về một góc khác của tâm hồn. Có một tháng giêng như thế của ngày xưa ta từng hò hẹn để bây giờ kỷ niệm lại miên man, day dứt. Ta đã để vuột mất một tháng Giêng của tuổi trẻ để mỗi lần gặp, bước chân lại hướng về chốn xưa hoài niệm mà ánh mắt rực lên nỗi sầu cũ kỹ! Tháng giêng trong ta đẹp như nụ cười duyên của thiếu nữ; mềm mại như mái tóc nuột nà của người ta yêu; dịu dàng thơm như hương của gái dậy thì…khiến lòng ta  cứ chênh vênh trong nỗi nhớ! Tháng Giêng này em có về chốn cũ để ta lại đứng chờ nụ cười xinh rơi trên vạt cỏ xanh thơm lừng hoài niệm.

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2021

HẠNH PHÚC THẬT ĐƠN GIẢN

Đôi khi hạnh phúc đến với ta thật đơn giản. Chỉ một đoạn văn ngắn và cái tên cũng đủ thấy niềm vui như được quay về lại trường, nơi mình từng gắn bó một đời. 
Dù sao mình vẫn còn chút gì đó với ngành mình đã chọn...