Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2021

CHIM VỊT KÊU CHIỀU Tản văn: Ngô Văn Cư

  

Tôi là người nhà quê rặt, chim chóc không hề xa lạ với tuổi thơ tôi. Hồi lên phố thị để học thì tiếng chim quê rơi dần vào quên lãng, tôi không mấy chú ý nữa; tưởng chừng như không còn nhớ. Xa miền quê gần chục năm lại trở về dạy học ở An Lão, Bình Định, một vùng bán sơn bán địa thì tiếng chim tuổi thơ sống dậy trong tôi. Nhưng có lẽ làm tôi xúc động nhất là tiếng chim vịt kêu từ lúc xế chiều vắt sang đêm. Khi nắng trời đã nhạt, không gian mênh mông hơn, gió cũng lênh loang hơn; tiếng con chim vịt kêu vang động cả khu vườn và bay đi rất xa. Tiếng chim vịt kêu thành một chuỗi âm thanh vừa như thảng thốt; vừa như nỗi khắc khoải, chờ mong; vừa như tiếc nuối một cái gì đã mất, gợi trong lòng mỗi người một nỗi niềm riêng. Có lẽ vì thế mà vẳng nghe chim vịt kêu chiều, thương cha nhớ mẹ chín chiều ruột đau hoặc dị bản bâng khuâng nhớ bạn chín chiều ruột đau chăng!