Phải
thật lòng mà nói là tôi yêu thích văn chương từ thuở còn thơ. Có lẽ được nuôi
dưỡng từ người cha, người mà trong bụng chứa đầy những truyện Tàu. Từ những
truyện mang yếu tố lịch sử như: Thuyết Đường; Tàn Đường; Đông Chu liệt quốc;
Tam quốc diễn nghĩa; Tiết Nhơn Quý chinh đông; Tiết Đinh San chinh tây; Thập nhị
quả phụ chinh đông, chinh tây… cho đến những truyện mang yếu tố hư cấu, tưởng
tượng: Tôn Ngộ Không trong Tây du ký; Bát tiên trong Nam du; Chơn Võ trong Bắc
du; Huê Quang trong Đông du… hoặc là những sách luân lý, nghiên cứu: Nhị thập tứ
hiếu; Nam Hoa Kinh; Đạo Đức Kinh… và biết bao truyện trong cái tủ sách gia đình
mà tôi chưa đọc. Cứ mở miệng ra là ba tôi nói đến truyện sách với những nhân vật
trong… sách vở cùng những câu nói kinh điển có vần có vè, khiến tôi tò mò về những
số phận của các nhân vật trong những cuốn sách. Và tôi đã nghiến ngấu…
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2019
Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019
NGỒI UỐNG CÀ PHÊ NGHĨ LAN MAN - thơ Ngô Văn Cư
Mỗi sáng ngồi lỳ trong quán nhỏ
Cà phê từng giọt tiếng mơ hồ
Thói quen bị trói trong tiếng nhạc
Mặt lạnh nhìn ngang phố xô bồ.
Bức tranh treo tường đôi tuấn mã
Hình như ta thấy ở đâu rồi
Lòng muốn thấy rừng xanh ngút mắt
Trường Sơn vàng bay vung lưng trời.
Cà phê thì đắng nước biển mặn
Nước Hồng Hà ngọt tựa Cửu Long
Ta uống từ khi ôm vú mẹ
Giọt mưa nào không đến biển đông?
Tiếng nhạc như mơ nằm ú ớ
Phố phường rộn rã bước chân quen
Sách vở một thời ta ngấu nghiến
Đâu rồi hào kiệt múa gươm thiêng?
Đành thôi! Ta mất toi buổi sáng
Cà phê đắng nghét đường mà chi
Ngoài kia mưa nhỏ ve kêu rộn
Mặn chát môi tìm tiếng từ quy!
NVCThứ Tư, 7 tháng 8, 2019
UỐNG RƯỢU VỚI CHỦ QUÁN MÀ KHÔNG VUI - Thơ Ngô Văn Cư
Góc quán tềnh toàng nhìn ly rượu
Mang mang mây gió một nỗi sầu
Lặng lẽ góc bàn rơi sợi nắng
Chưa kịp nghiêng mình đã bể dâu
Nhìn xa ngọn khói chiều hiu hắt
Lòng êm đến nỗi chợt cảm hoài
Chủ quán hững hờ tay chuốc rượu
Hình như đang nhớ bóng hình ai.
Rượu cạn cho lòng thêm trống vắng
Ly đầy lại nhớ chuyện xa xưa
Cô chủ không buồn câu tiễn khách
Hình như đang đợi chuyến sang mùa…
Không thể ngồi lỳ trong quán vắng
Màn đêm ngái ngủ đã trên vai
Có cánh phù du tìm ánh sáng
Vẳng nghe trong gió tiếng quan hoài.
Quán vắng gió lùa trơ tốc mái
Ta ngồi thẹn mặt với người xưa
Đâu rồi sức trẻ lòng ươm mộng
Cố xứ rộn chân bước ngựa về…
Ta cũng u buồn như chủ quán
Nhưng không thổ lộ chuyện riêng tư
Ngựa già đau đáu mơ dũng tướng
Sương phụ lạm bàn chuyện thái hư.
Chưa say mà rượu không còn nữa
Lòng bỗng bâng khuâng nén nỗi buồn
Lặng lẽ nhìn trăng soi liếp cửa
Nghe lòng nằng nặng chuyện cố hương…
NVC
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)