Thứ Năm, 27 tháng 6, 2019

PHÍA XA KIA NGAN NGÁT... thơ Ngô Văn Cư




Đôi khi thấy mình lãng nhách
Làm những điều chưa bao giờ thích
Như đói ăn, khát uống, hít vào, thở ra…
Và đi…
Vô thức
Phía xa kia ngan ngát những hạt mầm.

Đó và đây tràn ngập bóng của mình
Cái bóng buồn rầu lê la trên mặt đất
Chưa bao giờ đứng thẳng người
Quá lắm là khom lưng bò bằng đầu gối
Hèn mọn
Phía xa kia ngan ngát một rừng cây.

Mỗi ngày là mỗi cuộc đi
Như cái cây được bứng lên khỏi đất
Được tự do tung tẩy
Được tự do chết dần
Trong khi
Phía xa kia ngan ngát những chồi non.

Hơi sức đâu mà ngợi ca những bước chân
Những bước chân thật bình yên
Đi suốt bốn mùa không ngừng nghỉ
Qua nhiều nơi cỏ cây có màu buồn và cháy sém
Gặp một vài người vô cảm
Lặng lẽ đến và lặng lẽ đi
Không để lại bóng
Phía xa kia ngan ngát một màu xanh.
NVC




Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

KẺ DU CƯ -thơ Ngô Văn Cư
















Ra đường vấp một câu thơ
Tháng năm hoa sữa bất ngờ nở hoa
Quay về ta vấp phải ta
Nửa thằng, nửa cụ, nửa ma, nửa thần…

Đi lên gặp mấy đứa quan
Ao chuôm ì oạp huyênh hoang hóa rồng
Vào quán gặp những sáo nhồng
Khoe khoang bằng cấp xếp chồng đầy rương.

Vào thăm chốn cũ học đường
Giật mình thấy cả một chương dối lừa
Lên rừng cây cối đã thưa
Xuống ruộng ếch nhái khát mưa khô người…

Ta thành một kẻ du cư
Cố tin dối trá đẹp như thiên đường!
 NVC

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

MUỐN CHẾT MÀ KHÔNG CHẾT - Tạp văn Ngô Văn Cư



Tự nhiên lại đi bàn đến việc chết chóc, xui xẻo; một con đường mà không một kẻ bình thường nào muốn đi qua nhưng không thể khước từ nó. Tuy nhiên, bài viết này không nói đến cái chết thông thường được xem là sự chấm dứt các hoạt động sống của một sinh vật hay là sự ngừng vĩnh viễn mọi hoạt động sống, không thể phục hồi được của một cơ thể nào đó. Chết mà không chết!

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019

CÒN MỘT CHÚT NÀY - thơ Ngô Văn Cư




Ngửa lòng hớp ngụm trăng suông
Nghe xa thẳm một tiếng chuông vọng về
Môi nồng nã ngọt vị quê
Bước chân vạch giữa bến mê dấu đời!
NVC



MƯỜI NĂM VÀ BAO NHIÊU NỮA… Thơ Ngô Văn Cư

MƯỜI NĂM VÀ BAO NHIÊU NỮA…

Em thiếu nữ hồn nhiên như nắng
Ngang qua đời ta vốn dại khờ
Thuở ấy lòng ta như giấy trắng
Một hôm buồn quá bỗng ta mơ…
Ngày em thiếu phụ khoe áo tím
Làm ta chấp chới tứ thơ xuân
Lọn tóc mềm vạch đường thẳng đứng
Chém xuống đời ta một nét buồn.
Mười năm… mười năm… bao nhiêu nữa
Gặp nhau lần nào mắt cũng cay
Em là hoa sen không quen phố
Mặn nồng đằm thắm để ta say.
Những đêm rượu và sầu lướt khướt
Em về trong trí nhớ đầy sương
Tỉnh ra môi mắt ta đều ướt
Bởi bày trò thơ thẩn nhớ thương
Không nợ mà tình ta cứ lụy
Ta biết ta yêu… Ta yêu em
Có thể muôn ngàn năm sau nữa
Mỗi chiều ngó nắng đợi nhân duyên.
NVC