Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

"THÀ RẰNG BỊ LỪA DỐI!" - Thiên Tôn

(Đây là bài viết của Thiên Tôn, đăng trên trang facebook của anh ấy viết về một truyện ngắn của NVC in trong tập THÀ BỊ LỪA DỐI - NXB Hội Nhà văn, 2015)).

Có nỗi buồn, nỗi dằn vặt, ray rứt nào hơn khi mà bạn bị ai đó lừa dối? Đó là nỗi ám ảnh, nỗi đau, nỗi dằn xé kinh khủng mà người ta phải gánh chịu khi vấp phải. Ấy thế mà nhà thơ Ngô Văn Cư thì lại "Thà rằng bị lừa dối!". Mới nghe qua cái tựa sách, dường như ai cũng giật mình với cái thuyết phản khoa học này( tất nhiên tôi cũng thế!). Tôi tò mò vì nghĩ rằng chắc ngày xưa nhà thơ vì si tình một thôn nữ diễm kiều nào đó chăng? Và có lẽ vì quá yêu mà nhà thơ chấp nhận bị lừa dối?

Nhấp một ngụm cà phê, phì phèo vài hơi thuốc lá và ... trái tim tôi như tan chảy theo từng chữ, từng câu trong tác phẩm của nhà thơ. Với lối văn giản dị, mộc mạc như đang kể một câu chuyện đời thường, tác giả đã cho ta thấy hình ảnh một cô gái quê trẻ người non dạ trót trao đời mình cho một gã sở khanh để rồi gã ta gây ra cho nàng bao nỗi khổ đau và tủi nhục ê chề. Lệ - tên cô gái, cũng là cái tên gợi nhiều đau thương và nước mắt như chính cuộc đời cô khi mà một lần bị người tình sở khanh lừa mất cái "ngàn vàng" và thêm một lần bị hắn ta lừa bỏ giọt máu của mình như chối phăng mọi trách nhiệm. Đã thế hắn còn lừa hết tiền bạc và bỏ mặc một cô gái yếu đuối giữa thành phố xa lạ. Những tưởng cô sẽ trả thù đời, trả thù đàn ông, trả thù những tên sở khanh đốn mạt đã mang khổ đau đến cho cô để rồi chính cô rơi vào những vũng lầy, những hố sâu thăm thẳm của cuộc đời. Thật may, cô đã gặp Vũ, người đàn ông đã có vợ, người đàn ông chân chính và tốt bụng. Vũ đã cho một bữa ăn, cho cô được ngủ nhờ một đêm, cho cô một chuyến xe về quê ... quan trọng hơn cả là cho cô một niềm tin rằng giữa cá xã hội đầy rẫy những con người gian trá và lừa lọc thì vẫn còn người tốt. Kết thúc câu chuyện tác giả đã để lại trong lòng độc giả một nỗi ám ảnh, ray rứt đến bất tận như chính nỗi ray rứt của Vũ khi nhận số tiền thừa mà Lệ trả lại sau khi mua đủ vé xe về quê làm lại cuộc đời. Vũ dằn vặt vì đã không tin những lời kể thật thà của Lệ, đấy cũng là nỗi dằn vặt chung của những con người còn chút lương tri giữa thời mạc pháp này!

Với lối kể mộc mạc, bình dị, tác giả Ngô Văn Cư như đưa ta vào thế giới thực tại với những con người có thật như Bà Mịch( Đợi), ông Hòa(Nắng chiều rạng rỡ), ông Hoàng Năm(Ngày bình yên) và vô số nhân vật khác như phản ánh đúng bộ mặt của xã hội thực tại.

Đằng sau lối kể chuyện dí dỏm là một tấm lòng nhân đạo sâu sắc để mà sau khi đọc tác phẩm có lúc chúng ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, có lúc chúng ta rỏ những giọt nước mắt thương cảm cho nhân vật cũng như khóc cho chính cuộc đời chúng ta. "Thà rằng bị lừa dối" quả thật là món ăn tinh thần bổ ích mà mỗi chúng ta đều nên tìm đọc.
Thiên Tôn
(Cảm ơn Thiên Tôn đã đọc và cảm nhận)

Không có nhận xét nào: