Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

KHÚC MÊ TÌNH THÁNG GIÊNG - thơ Ngô Văn Cư


Có khúc mê tình dẫn dụ tháng Giêng
Hoa cải vàng một chiều ký ức
Ta mơ cùng nhau cay khói bếp quê nhà.
Đắm đuối giữa nỗi buồn trống rỗng
Tiếc nụ hôn ngọt ngào vội trao
Và vòng tay nồng ấm.
Trút bỏ nhiều thứ
Để được đi bằng bước chân nhẹ tênh
Lại lơ ngơ vấp một nỗi niềm.
Giữa mùa xuân trẩy hội hồn nhiên
Ta tiễn một vết thương chưa lành sẹo.
Ngô Văn Cư

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Bộ tranh khỏa thân tuyệt đẹp của các danh họa châu Âu thời phục hưng


Các bức họa nổi tiếng của những họa sỹ lừng danh thế giới chắc chắn 
sẽ đem lại cảm giác thăng hoa, thanh tao và tinh tế, không chút dung tục
 cho người thưởng ngoạn.

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

NGÀY XƯA VÀ BÂY GIỜ - thơ Ngô Văn Cư


NGÀY XƯA VÀ BÂY GIỜ
Bây giờ ngồi tiếc ngày xưa
Mà xưa lại cứ ngồi mơ như giờ
Để giờ muốn được như xưa
Cầu cho cuộc sống như chưa bây giờ!
NVC

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

CHUYỆN NHƯ VỪA BẮT ĐẦU - Truyện ngắn: Ngô Văn Cư


 (TRUYỆN NGẮN IN TRÊN VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH SỐ 39)


Trâm bất ngờ gặp Huân ở cổng bệnh viện thành phố. Anh già đi nhiều. Mái tóc đã lốm đốm những sợi bạc. Vẻ mặt vẫn còn nguyên nét khắc khổ. Đôi mắt sáng của ngày xưa giờ thêm nét tươi vui khi thấy Trâm. Cái áo rộng lùng thùng bỏ ngoài quần và đôi dép sandal gài quai cũ kỹ khiến Huân thêm luộm thuộm, xộc xệch. Anh đang vội ra bến xe đón người quen để nhận tiền con gởi vào, anh đang sợ lỡ hẹn. Hai người chỉ kịp hỏi thăm nhau và trao số điện thoại hẹn gặp rồi chia tay. Dáng đi tập tểnh của Huân khiến Trâm nhói lòng.
Ngày ấy, Huân với Trâm cùng đơn vị. Đấy là cách nói bây giờ chứ hồi xưa chỉ gọi chung chung là du kích hay bộ đội địa phương, nhiệm vụ chủ yếu là tiêu hao sinh lực địch và bí mật vận động tuyên truyền bà con giác ngộ ủng hộ cuộc kháng  chiến nhằm thu hẹp phạm vi chiếm đóng của địch. Vùng hoạt động là một vùng cài răng lược, đan xen vùng tự do và vùng tạm chiếm nên có một số cán bộ được bà con che giấu trong hầm bí mật để hoạt động. Hai người cùng thôn và cùng tham gia cách mạng nhưng Trâm thoát ly làm y tá của đơn vị bộ đội kiêm chị nuôi… đôi khi có đêm văn nghệ cũng lên sân khấu hát mấy bài như một văn công thực thụ.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

"THÀ RẰNG BỊ LỪA DỐI!" - Thiên Tôn

(Đây là bài viết của Thiên Tôn, đăng trên trang facebook của anh ấy viết về một truyện ngắn của NVC in trong tập THÀ BỊ LỪA DỐI - NXB Hội Nhà văn, 2015)).

Có nỗi buồn, nỗi dằn vặt, ray rứt nào hơn khi mà bạn bị ai đó lừa dối? Đó là nỗi ám ảnh, nỗi đau, nỗi dằn xé kinh khủng mà người ta phải gánh chịu khi vấp phải. Ấy thế mà nhà thơ Ngô Văn Cư thì lại "Thà rằng bị lừa dối!". Mới nghe qua cái tựa sách, dường như ai cũng giật mình với cái thuyết phản khoa học này( tất nhiên tôi cũng thế!). Tôi tò mò vì nghĩ rằng chắc ngày xưa nhà thơ vì si tình một thôn nữ diễm kiều nào đó chăng? Và có lẽ vì quá yêu mà nhà thơ chấp nhận bị lừa dối?

Nhấp một ngụm cà phê, phì phèo vài hơi thuốc lá và ... trái tim tôi như tan chảy theo từng chữ, từng câu trong tác phẩm của nhà thơ. Với lối văn giản dị, mộc mạc như đang kể một câu chuyện đời thường, tác giả đã cho ta thấy hình ảnh một cô gái quê trẻ người non dạ trót trao đời mình cho một gã sở khanh để rồi gã ta gây ra cho nàng bao nỗi khổ đau và tủi nhục ê chề. Lệ - tên cô gái, cũng là cái tên gợi nhiều đau thương và nước mắt như chính cuộc đời cô khi mà một lần bị người tình sở khanh lừa mất cái "ngàn vàng" và thêm một lần bị hắn ta lừa bỏ giọt máu của mình như chối phăng mọi trách nhiệm. Đã thế hắn còn lừa hết tiền bạc và bỏ mặc một cô gái yếu đuối giữa thành phố xa lạ. Những tưởng cô sẽ trả thù đời, trả thù đàn ông, trả thù những tên sở khanh đốn mạt đã mang khổ đau đến cho cô để rồi chính cô rơi vào những vũng lầy, những hố sâu thăm thẳm của cuộc đời. Thật may, cô đã gặp Vũ, người đàn ông đã có vợ, người đàn ông chân chính và tốt bụng. Vũ đã cho một bữa ăn, cho cô được ngủ nhờ một đêm, cho cô một chuyến xe về quê ... quan trọng hơn cả là cho cô một niềm tin rằng giữa cá xã hội đầy rẫy những con người gian trá và lừa lọc thì vẫn còn người tốt. Kết thúc câu chuyện tác giả đã để lại trong lòng độc giả một nỗi ám ảnh, ray rứt đến bất tận như chính nỗi ray rứt của Vũ khi nhận số tiền thừa mà Lệ trả lại sau khi mua đủ vé xe về quê làm lại cuộc đời. Vũ dằn vặt vì đã không tin những lời kể thật thà của Lệ, đấy cũng là nỗi dằn vặt chung của những con người còn chút lương tri giữa thời mạc pháp này!

Với lối kể mộc mạc, bình dị, tác giả Ngô Văn Cư như đưa ta vào thế giới thực tại với những con người có thật như Bà Mịch( Đợi), ông Hòa(Nắng chiều rạng rỡ), ông Hoàng Năm(Ngày bình yên) và vô số nhân vật khác như phản ánh đúng bộ mặt của xã hội thực tại.

Đằng sau lối kể chuyện dí dỏm là một tấm lòng nhân đạo sâu sắc để mà sau khi đọc tác phẩm có lúc chúng ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, có lúc chúng ta rỏ những giọt nước mắt thương cảm cho nhân vật cũng như khóc cho chính cuộc đời chúng ta. "Thà rằng bị lừa dối" quả thật là món ăn tinh thần bổ ích mà mỗi chúng ta đều nên tìm đọc.
Thiên Tôn
(Cảm ơn Thiên Tôn đã đọc và cảm nhận)

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

CHIỀU XUÂN


Chiều xuân mưa như không mưa
Lay phay một làn sương nhẹ
Tiếng chim cũng vang rất khẻ
Nghịch cùng ngọn gió vẩn vơ
Chiều xuân ai khuất bóng mờ
Còn rơi làn hương ngày cũ
Ta nhặt nụ cười tuổi trẻ
Gặp từng nỗi nhớ khôn nguôi.
Chiều xuân tôi gặp lại tôi
Cánh diều tuổi thơ mê mãi
Nụ cười hồn nhiên vụng dại
Mối tình thuở mới tròn trăng.
Chiều xuân lòng bỗng bâng khuâng
Đất trời dịu dàng đến thế
Dẫu bao thăng trầm dâu bể
Vẫn yêu hết chặng đời này...
NVC

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

"TẾT" CỦA QUAN: Ngày xưa và ngày nay.


Nay chuyện “tết” quan, biếu quan đã khác. Họ hối lộ tiền, ngoại tệ, tín phiếu, thửa đất, căn hộ...
Trước Cách mạng Tháng Tám, nhà văn Nguyễn Công Hoan đã viết chuyện ông quan nhỏ hối lộ quan trên bằng… vợ. Chuyện kể, vào ngày cuối năm, ông ta ép vợ trang điểm ăn diện để “tết” quan cái trinh tiết và phẩm hạnh của một phu nhân. Bà không chịu. Ông năn nỉ, dọa nạt đến cùng để việc “hối lộ sex” thành công, để quan trên ưng ý và cất nhắc ông ta. Thật kinh tởm và lợm giọng!
Chuyện bên Tàu ngày xưa kể lại như sau: Có viên quan đời Tống là Phương Vụ Đức có thể coi là kẻ đút lót cho Tần Cối đạt tới mức độ cao siêu.
Tần Cối là tể tướng quyền thế nghiêng trời, số kẻ muốn nịnh nọt lấy lòng kết thân nhiều vô kể. Hằng ngày, quà cáp đủ các loại từ bốn phương tám hướng ùn ùn đổ về tướng phủ. Trong nhà kho cống vật không còn cả chỗ len chân.
Phương Vụ Đức khi đó là Kinh lược sứ tỉnh Quảng Đông xa xôi cũng muốn biếu xén quà cáp cho Tần tể tướng. Ông ta lăn tăn mãi để chọn biếu món gì đây đủ gây được hiệu quả để Tần Cối chú ý đến mình?
Nhưng rồi “công phu bất phụ hữu tâm nhân” (công lao không phụ người có tấm lòng), qua dò hỏi điều tra tìm hiểu khá vất vả, Phương Vụ Đức cuối cùng đã nghĩ ra được tuyệt chiêu. Ông ta biết rằng, trong tướng phủ thường xuyên tổ chức những buổi yến tiệc thâu đêm suốt sáng nên việc chiếu sáng trở thành vấn đề lớn. Nếu khéo léo vận dụng chuyện này thì sẽ ẩn chứa một cơ hội ngàn năm có một.
Thế là Phương Vụ Đức cho người đặt hàng loạt nến quý cho người chuyển gấp lên kinh thành, tới tướng phủ thật đúng dịp đón tết Nguyên đán. Đồng thời, Phương dặn dò tay chân phải gặp riêng viên quan trông coi kho lễ vật của tướng phủ, cố gắng mua chuộc làm thân cậy nhờ giúp đỡ. Vậy nên những thùng bạch lạp quý được nhập kho tướng phủ. Viên quan coi kho nhận lời đem những cây nến này ra dùng.
Quả nhiên, ngày giáp tết trong tướng phủ có buổi yến tiệc linh đình. Tần Cối sai thắp đèn nến lên. Tay quản lý kho vội chạy ra. Hắn cố ý phàn nàn rằng bạch lạp dự trữ trong phủ dùng đã cạn nhưng thật may là viên Kinh lược sứ họ Phương dưới Quảng Đông đã dâng biếu nhiều bạch lạp quý xin cho thắp để Tể tướng thưởng lãm. Quả nhiên, nến của Kinh lược sứ họ Phương thắp lên chưa lâu, bỗng cả gian phòng tiệc rộng lớn đều ngào ngạt mùi hương lạ. Cả khách lẫn chủ đều ngơ ngác bởi cảm thấy thật sảng khoái, hỏi nhau không biết mùi thơm từ đâu tới. Nhờ kẻ coi kho bẩm báo, Tần Cối mới biết hương thơm phả ra từ các cây nến lung linh tỏa sáng, ngát hương. Tần Cối vui mừng thích thú, ngợi khen viên Kinh lược sứ họ Phương. Món lễ vật nến thơm do Phương Vụ Đức hiến tặng Tần Cối so với vàng bạc châu báu của kẻ khác dâng hiến tể tướng thì chẳng đáng là bao. Thế nhưng Phương Vụ Đức lại đặc biệt làm vui lòng quan tham Tần Cối. Đút lót kiểu này quả là quá hiệu nghiệm.
Ở ta, chuyện xưa kể có viên quan luôn tỏ ra mình rất Liêm, tịnh không ăn của đút bao giờ khiến đám quan gia rất thất vọng. Năm đó, nhân dịp tết ông ta định cho cô con gái tuổi Tý vu quy. Tin tức được đám sai nha rỉ tai trong chốn nha môn khiến đám quan gia đôn đáo tìm cách biếu xén sao cho hiệu quả. Có gã lý trưởng bèn thuê thợ kim hoàn đúc con chuột bằng vàng đến tặng, gọi là có chút quà cho em nó làm của hồi môn. Không hiểu sao, tay thợ vàng lại khoe với đồng nghiệp về sản phẩm kỳ công này, thế là món quà chuột vàng hiếm hoi bị lộ vở khiến cô con gái rượu này có đến cả một đàn chuột vàng. Dù kích cỡ, trọng lượng và tuổi vàng có khác nhau, nhưng cô nàng bội thu góp lưng vốn cho bá quan phụ mẫu.
Tết nhất xong mà lễ vu quy không thấy rục rịch gì cả khiến đám sai nha ngơ ngác, dò hỏi. Quan đánh tiếng nàng chưa được tuổi. Nhân dịp đầu xuân, có đông đủ sai nha, quan phụ mẫu hắng giọng thủng thẳng nói: Các thầy là có khiếm khuyết to lắm đấy! Ai bảo các thầy là con tôi tuổi Tý? Nó tuổi Sửu, năm ngoái xung lắm nên năm nay mới được tuổi vu quy đấy nhé! Nghe nói đến đây đám quan gia rụng rời. Có người ngất xỉu, phải giật tóc mai, đổ nước giải mới tỉnh. Chuyến này chắc chết, chạy đâu ra trâu vàng bây giờ? Chuyện không kể sau đó tiểu thư có được trâu vàng hay không vì ông này bị triều đình huyền chức do hà lạm tiền hộ đê. Hóa ra ông này liêm vờ.
Nay chuyện “tết” quan, biếu quan đã khác. Họ hối lộ tiền, ngoại tệ, tín phiếu, thửa đất, căn hộ. Báo đăng ở ta có ông quan đầu tỉnh nhận hối lộ cả chiếc xe xịn trị giá ngót tỉ đồng ra tòa, lĩnh án… Năm con Ngựa, có chuyện hối lộ, tham nhũng tình dục được “lên” đến Quốc hội. Có đại biểu kiến nghị đưa tình dục vào Luật Chống tham nhũng để phòng ngừa các vụ hối lộ bằng vợ, bằng gái và tham nhũng sex. Tuy nhiên, các chuyên gia pháp luật muốn gạt đi vì trong các vụ hối lộ này, cơ quan điều tra sẽ “vướng” quy định quả tang. Làm sao bắt được cái chỗ “ma ăn cỗ” mà tổ chức tóm gọn. Nhỡ nó xảy ra ở nhà riêng, lấy được lệnh khám nhà thì mọi sự đã an bài.
Lại nghe nói, thời buổi gạo châu củi quế này, việc “tết” quan bằng cách đúc tượng là có thật. Đám hối lộ này chỉ cần có mấy tấm hình chụp chân dung là xong. Mà ảnh các sếp có mà thiếu giống! Thế là họ thuê các nhà điêu khắc chuyên ngành và thợ kim hoàn đúc tượng ông lớn. Loại tượng này bằng đồng rẻ tiền thì nhiều người đã trông thấy ở phòng khách các văn nghệ sĩ, quan chức nghỉ hưu được quý trọng mà đúc tặng. Thường là tượng bán thân, bằng đồng nhuộm giả đồng đen, cao chừng trên dưới một gang tay, chỉ dăm bảy triệu bạc. Nhưng tượng vàng mười thì chỉ nghe nói thôi chứ thực tình chưa mấy ai trông thấy dù cánh thợ kim hoàn cam đoan là có. Họ còn nói loại tượng này có bức lên tới 1-2 kilô vàng mười trị giá bạc tỉ, nhưng vẫn thua xa số tiền “cúng” sếp 10 tỉ mà Dương Chí Dũng nhận được. Ước gì có cuộc trưng bày tượng tham nhũng cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng, vừa biết mặt để gọi ra tên các quan tham này.
Tuy nhiên, không phải quan chức nào cũng “ăn” hối lộ, nhận “tết” của cấp dưới như đám quan tham kia. Xin kể, ở Hà Nội hiện có một quan chức đầu ngành nói không với “tết” quan theo kiểu không giống ai và rất khó làm theo. Trước hết là ông cấm vợ con và người nhà không được tiếp và nhận quà của bất cứ ai mang đến nhà. Dịp ông được lên cấp, lên chức ông càng kiên quyết thực hiện nói không với chúc tụng chào mừng còn nghiêm hơn mấy cái tết trước. Anh em kể rằng, dịp cuối năm, ông “bị” nhận nhiều thiếp chúc tết kèm bao thư mà không thể chối từ, trả lại. Phần vì không lẽ lại bóc tuốt tuồn tuột các thiếp chúc tết và trả lại tiền mặt, “nó thế nào ấy”. Ông đành giữ lại và để dành đến sau tết. Ngày làm việc khai xuân ông đi chúc tết mang theo những bao thư này. Sau phần nghi thức mừng xuân ông lấy phong bì của chính người đứng đầu đơn vị đã “tết” ông và nói, trước tết anh em đã biếu tôi cái bao thư này, tôi xin cảm ơn và hôm nay xin tặng anh em liên hoan khai xuân. Nghe nói, ngoài những phong bì chỉ có đôi triệu như tiền thưởng của mọi người còn có những phong bì tiền Việt hoặc ngoại tệ. Ông có lời trách cứ về việc này và yêu cầu không tái phạm.
Bách nhân bách tính, tôn thờ chữ Liêm - phẩm hạnh hàng đầu của người làm quan thời nào cũng có. Cán bộ lãnh đạo thời đại Hồ Chí Minh có rất nhiều người biết gìn giữ chữ Liêm của người Việt.
Theo NĂNG LƯỢNG MỚI
Nguồn:http: //www.reds.vn/index.php/chinh-tri/dan-chu-phap-quyen/8548-tet-cua-quan-xua-va-nay