Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Học sinh Tăng Bạt Hổ , Bồng Sơn (1969-1975) gặp mặt thường niên tại Châ...

DÌ TÔI - truyện ngắn Ngô Văn Cư


    Truyện ngắn: Ngô Văn Cư

Khi tôi đến tuổi nhận biết được cuộc sống diễn ra chung quanh thì ông bà ngoại tôi đã mất từ lâu rồi. Trong ký ức của tôi, hình ảnh của ngoại chỉ lờ mờ như sương ảnh, chắp vá, xa xăm; dì tôi đã trở thành hình ảnh thay thế ngoại. Nhìn bề ngoài, dì tôi sống lặng lẽ, nhẫn nhục chịu đựng với những ngày dài đằng đẵng chờ đợi, mong ngóng người thân. Cuộc sống không khá giả, cuộc đời có nhiều trắc trở, éo le nhưng dì vẫn lo lắng các em đến tận cuối đời. Dì là chị cả của hai người em là má tôi và cậu Út. Nhắc đến dì không thể không nhắc đến cậu Út.
Cậu Út là người con cầu tự của ngoại tôi, sau khi đã sinh đến sáu người con gái. Đông con nhưng ở lại với ngoại chỉ có ba người. Dẫu sao, ông bà ngoại tôi cũng đã mãn nguyện vì có con cầu tự nối dõi. Từ nhỏ, cậu Út được nuông chiều hết mực; cậu muốn gì thì đòi bằng được. Dì và má tôi – nhất là dì – phải nhường toàn bộ những sở thích cho người em út. Dì nhẫn nhục chịu đựng những đòi hỏi nhiều khi quá quắt của cậu, không một tiếng than van, hờn trách. Tuổi thơ của dì lầm lủi trôi qua.
Rồi dì có chồng, một người hiền lành, có học ở làng bên theo sự sắp xếp của hai gia đình. Khi đứa con gái đầu lòng chập chững học nói tiếng “Ba” thì ông lên đường tập kết… dì lại một mình vò võ nuôi con. Những đợt “Tố cộng, diệt cộng, ly khai” của chính quyền Sài Gòn khiến dì càng lặng lẽ, chịu đựng. Dì lầm lủi sống mà lòng trông ngóng về người chồng, về một điều gì đó thật mơ hồ…

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

THÀ RẰNG BỊ LỪA DỐI - Truyện ngắn Ngô Văn Cư



            Khuya!
            Những ngọn đền đường vàng vọt vẫn làm sáng rõ dáng đi xiêu vẹo của Vũ. Bước chân chệnh choạng, hai tay buông thỏng đong đưa theo nhịp đi tự do như đang dò dẫm, Vũ đi bộ về nhà. Đây chẳng biết lần thứ bao nhiêu Vũ say và đi về khuya như thế. Bởi cứ mỗi buổi chiều xong việc, mấy anh em thợ giải mỏi vài ba xị là chuyện thường ngày. Nhưng đôi khi hứng lên, mọi người cũng tới bến. Và khi khuya quá, quán không còn bán hoặc có người đã quắc cần câu thì giải tán. Nhà Vũ gần, chỉ đi bộ quẹo qua vài con hẽm là tới.

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

ĐIỀU TRỊ BỊNH TIỂU ĐƯỜNG
.
Bệnh tiểu đường, bị nhiều năm khó trị
Phương pháp này, rất đơn giản mà hay
Quý bà con, ghi nhớ thuốc thang này
Đã uống hết, được nhiều người nói lại
Lá bơ tươi, trên cây vừa hái xuống
Để vào nồi, đổ nước chụm riu riu
Cạn nữa phần, cho nguội rót vào bình
Để tủ lạnh, uống sáng trưa chiều tối
Khi khát uống, mùi thơm ngon tuyệt đối
Trải thời gian, tiểu đường hết không hay
Xin bà con, mách bảo giùm phương này
Hầu giúp đỡ người tiểu đường quý lắm...!
( H.T Thích Giác Nhiên )
Nam mô A Di Đà Phật !!
(copy từ Bài thuốc dân gian)

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

NGỘ 2


Tiếng chuông lấm láp bụi đường
Sân chùa xước những vết thương cõi người
Gió mây lệch một cuộc chơi
Lưng trời chiếc lá tự rơi lạnh lùng
Ngộ ra giữa chốn hư không
Mười phương pháp độ trùng trùng chân như.
NVC
       Ảnh chụp ở Chùa Trấn Quốc, HN