Tản văn: Ngô Văn Cư
Mùa
thu chưa qua hết, mùa đông còn xa ngái nhưng trời đã mưa nhiều. Mưa sùi sụt
triền miên, mưa không ngơi nghỉ từ sáng đến tối, mưa lê thê suốt đêm; mưa mang
theo cái lạnh se se của cuối thu chớm đông và còn hùa theo ngọn gió gõ lên mái
tôn, ngọn lá những âm thanh ồn ào như nhắc nhở mọi người mùa mưa bão đã bắt
đầu. Thật vậy, mỗi sáng ra đã thấy vườn nhà sâm sấp nước đọng, nhão nhoẹt bùn
đất; lá cây trong vườn rụng nhiều, bụi chuối đã te tua, đàn gà co ro nép vào
góc chuồng lười biếng tìm mồi. Bầu trời xám xịt như sà xuống thấp làm cho không
gian sống mờ tối, chật hẹp. Mưa làm lưng má còng thêm trong từng mỗi bước cao
bước thấp tìm gom cây khô làm củi đun, hái ngọn rau vườn làm tươi thêm bữa ăn.
Và mưa làm lòng tôi dậy lên một nỗi niềm riêng, chợt thấy cay cay như bụi mưa
bay vào mắt.