\
(Đọc “Mây ở phía quê nhà”, tập Tạp văn của Ngô Văn Cư,
NXB Văn hóa- Văn nghệ TPHCM, quí 1/ 2019)
*Trần Hoàng Vy
Quê hương hay tiếng gọi gần gũi thân thương là quê nhà, qua thơ của cụ Á Nam Trần Tuấn Khải thật bình dị và đơn sơ, mộc mạc đến nao lòng: “ Anh đi, anh nhớ quê nhà/ Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương”... Nhà thơ Phạm Cao Hoàng, người con xa xứ, nhớ về quê nhà qua lớp lớp mây bay, khi thì: “ Mây trắng quá và chiều tê tái lắm/ Biết về đâu giữa lúc hoàng hôn phai”, và khi thì: “ Sống nửa đời ta chẳng thấy quê hương/ Nhìn lên cao mây còn bay lớp lớp”, gieo những xúc cảm ngậm ngùi. Ngô Văn Cư, thầy giáo về hưu, viết văn và làm thơ, không đi xa quê nhà, nhưng anh vẫn chọn cho mình hình tượng “Mây” khi nói về quê nhà, qua những hồi ức của tuổi thơ và cả một đời người qua tập Tạp văn “ Mây ở phía quê nhà” NXB Văn hóa- Văn nghệ TPHCM ấn hành vào quí 1 năm 2019, và đã ra mắt độc giả trong hơn tháng qua.