(TRUYỆN NGẮN IN TRÊN VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH SỐ 39)
Trâm bất ngờ gặp Huân ở cổng
bệnh viện thành phố. Anh già đi nhiều. Mái tóc đã lốm đốm những sợi bạc. Vẻ mặt
vẫn còn nguyên nét khắc khổ. Đôi mắt sáng của ngày xưa giờ thêm nét tươi vui
khi thấy Trâm. Cái áo rộng lùng thùng bỏ ngoài quần và đôi dép sandal gài quai cũ
kỹ khiến Huân thêm luộm thuộm, xộc xệch. Anh đang vội ra bến xe đón người quen
để nhận tiền con gởi vào, anh đang sợ lỡ hẹn. Hai người chỉ kịp hỏi thăm nhau
và trao số điện thoại hẹn gặp rồi chia tay. Dáng đi tập tểnh của Huân khiến
Trâm nhói lòng.
Ngày ấy, Huân với Trâm cùng
đơn vị. Đấy là cách nói bây giờ chứ hồi xưa chỉ gọi chung chung là du kích hay
bộ đội địa phương, nhiệm vụ chủ yếu là tiêu hao sinh lực địch và bí mật vận
động tuyên truyền bà con giác ngộ ủng hộ cuộc kháng chiến nhằm thu hẹp phạm vi chiếm đóng của
địch. Vùng hoạt động là một vùng cài răng lược, đan xen vùng tự do và vùng tạm
chiếm nên có một số cán bộ được bà con che giấu trong hầm bí mật để hoạt động. Hai
người cùng thôn và cùng tham gia cách mạng nhưng Trâm thoát ly làm y tá của đơn
vị bộ đội kiêm chị nuôi… đôi khi có đêm văn nghệ cũng lên sân khấu hát mấy bài
như một văn công thực thụ.