Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Học sinh Tăng Bạt Hổ , Bồng Sơn (1969-1975) gặp mặt thường niên tại Châ...

DÌ TÔI - truyện ngắn Ngô Văn Cư


    Truyện ngắn: Ngô Văn Cư

Khi tôi đến tuổi nhận biết được cuộc sống diễn ra chung quanh thì ông bà ngoại tôi đã mất từ lâu rồi. Trong ký ức của tôi, hình ảnh của ngoại chỉ lờ mờ như sương ảnh, chắp vá, xa xăm; dì tôi đã trở thành hình ảnh thay thế ngoại. Nhìn bề ngoài, dì tôi sống lặng lẽ, nhẫn nhục chịu đựng với những ngày dài đằng đẵng chờ đợi, mong ngóng người thân. Cuộc sống không khá giả, cuộc đời có nhiều trắc trở, éo le nhưng dì vẫn lo lắng các em đến tận cuối đời. Dì là chị cả của hai người em là má tôi và cậu Út. Nhắc đến dì không thể không nhắc đến cậu Út.
Cậu Út là người con cầu tự của ngoại tôi, sau khi đã sinh đến sáu người con gái. Đông con nhưng ở lại với ngoại chỉ có ba người. Dẫu sao, ông bà ngoại tôi cũng đã mãn nguyện vì có con cầu tự nối dõi. Từ nhỏ, cậu Út được nuông chiều hết mực; cậu muốn gì thì đòi bằng được. Dì và má tôi – nhất là dì – phải nhường toàn bộ những sở thích cho người em út. Dì nhẫn nhục chịu đựng những đòi hỏi nhiều khi quá quắt của cậu, không một tiếng than van, hờn trách. Tuổi thơ của dì lầm lủi trôi qua.
Rồi dì có chồng, một người hiền lành, có học ở làng bên theo sự sắp xếp của hai gia đình. Khi đứa con gái đầu lòng chập chững học nói tiếng “Ba” thì ông lên đường tập kết… dì lại một mình vò võ nuôi con. Những đợt “Tố cộng, diệt cộng, ly khai” của chính quyền Sài Gòn khiến dì càng lặng lẽ, chịu đựng. Dì lầm lủi sống mà lòng trông ngóng về người chồng, về một điều gì đó thật mơ hồ…