Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Thầy giáo dạy Văn mê sáng tác

Sau các tập thơ “Điều bây giờ mới nói”, “Soi mình vào dáng quê”, “Chỉ còn nỗi nhớ”… Ngô Văn Cư, giáo viên dạy Văn Trường THCS Ân Tín (huyện Hoài Ân) tiếp tục “lấn sân” khi ra mắt tập truyện ngắn “Kẻ nhiều chuyện”.
Con đường đến với văn chương của thầy giáo - tác giả Ngô Văn Cư là một quá trình miệt mài, lặng lẽ gắn bó, đam mê.
Tác giả Ngô Văn Cư ký tặng bạn bè tập truyện ngắn đầu tiên của mình.

Làm thơ...

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

SẮC YÊU THƯƠNG - thơ Ngô Văn Cư



Trời  bất ngờ đổ xuống một cơn giông

Con ve nhỏ giật mình kêu thảng thốt
Tiếng chim “Bắt cô” điểm đều tiếng một
Suối thì thầm cùng tiếng trẻ mênh mông.

Em về đây một buổi sáng hồng
Sân trường cũ ngập xác hoa phượng đỏ
Trăm cái lạ – mắt em tròn bỡ ngỡ
Chưa điều quen nên chân bước phân vân.

Nhiệt tình lên như nước trào dâng
Là cô giáo – em say sưa cùng trẻ
Cho tiếng ê a, những lời bập bẹ
Vang vang lên cùng tiếng suối thì thầm…

Em đã quen, không tính tháng tính năm
Mà tính số học sinh lên lớp
Bao đứa trẻ đi qua từng cấp một
Là niềm tin em gởi đến cuộc đời.

Tiếng động nào gợi sức sống ra khơi
Con sóng nhớ lăn tăn trong kỷ niệm
Hoa sim tím nhuộm màu chiều nên tím
Là sắc yêu thương cho cuộc sống tươi màu
NVC

VÀO ĐÂY xem thêm thông tin về bài viết.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

XIN LÀM CHỒI BIẾC NHỎ THÔI - thơ Ngô Văn Cư


Đêm nghe gió thổi bồi hồi
Nghe mưa rào rạt quanh tôi ngậm ngùi
Xin làm chồi biếc nhỏ thôi
Để mai xanh với mặt trời nguyên trinh.
NVC


Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

VIẾT CHO NGƯỜI CŨ (Thể Xa luân ngũ bộ)


                                                                     I                                                                       
Thềm vắng chợt vương đôi mắt ai
Bờ mi còn đọng nét u hoài
Vội đem mộng gởi vào sương đượm
Vội thả hồn say tới nắng phai
Ngây ngất màu thu xao xuyến cúc
Bâng khuâng nét hạ thẩn thờ mai
Nỗi niềm đã gởi vào thương nhớ
Mà một mùa yêu lạc dấu hài.

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

NĂM THÁNG XÊNH XANG - Thơ Đường luật - Ngô Văn Cư


(Thể Lộc Lư)
I
Năm tháng xênh xang giữa đất trời
Tỉnh say say tỉnh bước chơi vơi
Sông hồ lãng đãng đùa mây lạc
Trăng nước mênh mông giỡn nắng rơi
Đêm trắng khơi nguồn cao giọng trẻ
Thềm không trải mộng đẫm tình đời
Lòng trần còn vướng niềm nhung nhớ
Đếm dấu hoàng hôn rong ruổi chơi.

II
Tình say ý lộng chén đầy vơi
Năm tháng xênh xang giữa đất trời
Mơ chuyện công danh bươn chốn chốn
Say men phú quý rảo nơi nơi
Ngày xanh chưa thỏa chân phiêu bạt
Tóc trắng cũng đành dạ thảnh thơi
Nuôi ý dưỡng tâm soi cuộc sống
Mùa vui phía trước vẫy tay mời.

III
Vẳng nhịp thu không tiếng lá rơi
Nghe hồn xao động ở bên đời
Nắng mưa chếch choáng trong mây khói
Năm tháng xênh xang giữa đất trời
Xuôi ngược tìm đâu mùa nhộn nhịp
Ngắn dài nhớ đến phút chơi vơi
Câu thơ bề bộn mùi rơm rạ
Mà khúc tâm giao vẫn trọn lời.

IV
Bao nhiêu hưng thịnh bấy nhiêu vơi
Lá vẫn đơm xuân đón nắng ngời
Lả lướt sương mai theo lối cũ
Mơn man gió sớm đợi chiều rơi
Sớm khuya xao xác miền yêu ghét
Năm tháng xênh xang giữa đất trời
Xa thẳm dòng trôi thuyền lướt nhẹ
Dấu xưa như vẫn chẳng xa rời.

V
Một cánh buồm dong giữa biển đời
Thăng trầm may rủi nhẹ như chơi
Trông lên chưa trả mùi thành bại
Ngó xuống đã vay chuyện đổi dời
Chưa khép hồn thơ xuôi hướng gió
Còn vương hương sắc ngược dòng bơi
Đường xa mỏi gối không chùn bước
Năm tháng xênh xang giữa đất trời
NVC

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Múa dân vũ bài trống cơm của hs trường THCS Ân Tín, Hoài Ân, Bình Định

Khối lớp 9, năm học 2014-2015

     Khối lớp 8, năm học 2014-2015


Bà Lão Dị Kỳ - Trái Tim Từ Bi (bản gốc- bấm vào đây)


Bà Lão Dị Kỳ

Chủ nhật - 23/02/2014 
  • Tăng
  • Mặc định
  • Giảm
"Tâm phàm phu xoay vần theo ngũ dục, xao động không thể nắm bắt. Chỉ những người nào điều phục được tâm mìmh mới được yên vui". Câu thứ 35 ấy trong kinh Pháp cú có duyên khởi như sau:
Thuở Phật còn tại thế, trong xứ Kiều tất la có một khu làng nằm dưới chân núi gọi là Mã đề thôn. Tại đấy có một bà lão sống một mình với một gia tài phong phú. Bà được mệnh danh là Mã Lão Mẫu. Vào một ngày an cư, sau khi đức Phật chỉ dạy cho chúng tỳ kheo pháp quán 32 uế vật trong thân, có 60 vị đi đến Mã Ðề thôn để thực hành thiền quán. Bà lão cho xây cất một tu viện cho 60 vị ấy cư trú và cúng dường đầy đủ về y phục, thực phẩm dược phẩm, mền chiếu trong suốt mùa an cư. Những tỳ kheo ấy muốn tinh tiến tu hành nên cùng đặt ra một quy luật như sau: không được hai vị tỳ kheo cùng đứng hay ngồi tại một chỗ đồng thời với nhau. Ðại chúng chỉ nhóm họp hai lần trong ngày là sáng sớm trước khi vào rừng tọa thiền và chiều tối sau khi ở rừng về, để bái yết vị thượng tọa chúng trưởng. Tuy nhiên, nếu có tỳ kheo nào bị bệnh, thì hãy đánh lên một hồi kiểng. Khi nghe tiếng kiểng tất cả sẽ nhóm lại để cùng lo cho bệnh nhân. Sau khi thỏa thuận quy luật trên chúng tỳ kheo đi vào rừng mỗi ngày.

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

BÊN DÒNG SÔNG QUÊ - thơ Ngô Văn Cư






Cầu Tân Xuân ( Ân Hảo, Hoài Ân)

              
Tôi lớn lên bên bờ sông An Lão
Có mạch nước ngầm của dãy Trường Sơn
Có cây trái Hoài Ân, hạt muối Sa Huỳnh

Có con cá biển Đông, những đồ dùng khắp nẻo…
Có bờ xe nước rít gầm vào mỗi tối
Có dế mèn ri rả đêm đêm

Có những trò đá cỏ gà, thả diều, chơi khăng, chơi đáo…
Có trộm xoài, trộm táo…

Tuổi thơ
Treo trên đầu ngọn roi của cha
Lặn vào tiếng thở dài của mẹ
Bập bềnh trên dòng sông quê hương.

Khi cổng trường khép lại phía sau lưng
Tuổi trẻ trôi đi dật dờ như khói sóng
Trời cao đất rộng



Cầu Đại Định ( Ân Mỹ, Hoài Ân)









Lại quẩn quanh giữa vặt vãnh đời thường
May có nụ hôn đầu vẽ lối đi chung
Nên lòng thôi bối rối.

Ngày lại ngày
Tôi như người lữ hành mỏi gối
Cứ loay hoay trong hai phía trốn tìm
Đành lòng nhìn nắng nhạt phía hoàng hôn
Quay quắt nhớ một mùa trăng thuở nhỏ

Bây giờ
Lại ngồi bên bờ sông xưa cũ
Lòng rách bươm phơi tóc gió bạc màu
Kỷ niệm gầy đè nặng trái tim đau
Thương bè bạn theo áo cơm phiêu dạt
Quên đời mình tuổi ghi vào sợi bạc
Mà dòng sông vẫn mênh mang
Mênh mang…

NVC

                               

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

TUỔI SÁU MƯƠI - Thơ Ngô Văn Cư


Hoa giáp trọn vòng bỗng thấy vui
Lòng yêu nguyên vẹn nét xuân tươi
Công danh tựa gió vèo qua núi
Sự nghiệp như mây quấn lấy người
Đua sức vẫn còn thêm bốn chục
Dưỡng tâm phải đủ đến mười mươi
Một đời từng nếm bao thành bại
Giữa cõi nhân gian ngữa mặt cười
NVC