Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

LÁ THƯ KIỀU GỬI HỒ TÔN HIẾN - Thơ Ngô Văn Cư

Trông lên mặt sắt đen sì
Kiều


Thưa ngài Tổng Đốc trọng thần
Tôi là nhi nữ hồng quần thanh lâu
Ngập trong son phấn dãi dầu
Đã bao nhiêu kẻ thả câu lọc lừa!
*
Có người tình bén duyên ưa
Có người ăn xổi chỉ vừa trao tay
Có người đắm đuối mê say
Có người tôi gởi thân này nhớp nhơ.
*
Cửa sau lắm chuyện bất ngờ
Ngài cho tôi một ước mơ ngọt ngào
Nép thân dưới bóng anh hào
Trở tay… sẽ hưởng quyền cao sang giàu!
*
Lời quan nước chảy qua cầu
Người quan ngây dại đêm sâu bỗng nhòa
Trận tiền ta rõ bụng ta
Mắt môi đắm đuối tình và… mà thôi!
*
Dẫu rằng cao thấp lệch ngôi
Sao ngài quên vội những câu mặn nồng
Cùng nhau vui lúc tang chồng
Làm nhơ nhớp cả nước sông Tiền Đường!
*
Biết ngài tài giỏi kinh luân
Âm thầm rủ sạch hết trơn… khó gì!
Còn tôi phận gái nữ nhi
Ngàn năm bia miệng còn ghi… giết chồng!
*
Là quan… ngài biết hay không?!
NVC

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

CHỈ CÒN NỖI NHỚ TRONG TẬP THƠ LỤC BÁT


Đọc "Chỉ còn nỗi nhớ" - NXB Hội nhà văn 2012.
Tập thơ của Ngô Văn Cư


Cũng do cơ duyên nào đó, tôi nhận được được tập thơ "Chỉ còn nỗi nhớ" của Ngô Văn Cư. Một tập thơ gồm 57 bài lục bát. Đọc kỹ càng, tôi nhận ra thơ Ngô Văn Cư đã và đang đi vào độ chín. Chín trong cảm xúc và cách thể hiện. Giọng điệu ngọt ngào, êm đềm của chàng trai đất võ đưa người đọc đến những làng quê bình dị, yên ả.