Tôi gọi Trang bằng chị không phải vì Trang lớn tuổi hơn tôi, mà vì cái thằng nhà quê trong tôi lần đầu tiên đến thành phố tự ti, khúm núm gọi thét rồi thành thói quen. Có một số người khi đã quen thân thì tôi đổi cách xưng hô cho phù hợp nhưng với Trang thì không. Đó là những năm cuối của thập kỉ bày mươi của thế kỉ trước, khi đất nước ta vừa hoàn toàn giải phóng. Tôi cũng vừa tốt nghiệp cấp ba ở một trường huyện và bước chân vào trường sư phạm ở thành phố. Chị Trang là người tôi gặp đầu tiên khi đến nhập học. Tôi tìm đến trường khi trời đã xế chiều, cổng trường vắng hoe, thỉnh thoảng một vài sinh viên đi ra cổng từ khu nội trú trong trường. Bộ phận hành chính tiếp nhận sinh viên đã hết giờ làm; tôi xớ rớ chẳng biết hỏi ai, ngơ ngác nhìn mọi người, chắc là vẻ mặt ngờ nghệch lắm thì Trang bước tới hỏi han và giúp đỡ tôi bước đầu làm quen với môi trường mới. Chị đem hành lí của tôi để tạm vào phòng chị, gởi tôi ngủ tạm phòng với một bạn trai đến trước; rồi dẫn tôi đi ăn, dạo phố… với vai một người chị, một người quen thân lâu. Hôm sau, tôi lúc cúc đi theo chị làm các thủ tục nhập học, nhận nơi ở… Chị thực sự chu đáo cho tôi và từng trải trong cuộc sống. Tôi chỉ là đứa em nhỏ và Trang xứng đáng được tôi tôn trọng gọi bằng chị. Cái thằng nhà quê trong tôi chưa bao giờ một lần dám nghĩ rằng Trang nhỏ tuổi hơn, đáng em mình; hoặc là người con gái, dù có lớn tuổi, vẫn phải chịu làm em trước người con trai. Suốt mấy năm học ở trường, tôi vẫn giữ mối quan hệ này và còn thấy thích thú. Bạn bè cùng khóa cứ nghĩ rằng chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau, là chị em họ với nhau…