Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011
NƯỚC SẼ CHẢY QUA ĐỒI - Truyện ngắn Ngô Văn Cư
Ông Thư đổi lại thế ngồi trên cái phản gỗ cũ kĩ đã lên nước bóng láng, nhìn chằm chằm vào tôi:
-Chuyện này là chuyện thật à nghen! Nhưng nói ra thì lớp trẻ như chúng bay hổng có tin. Còn mày, tin hay không, tùy!
Ông Thư co một chân lên, chống cằm trên đầu gối nhìn vào tôi mà như nhìn ngang qua vai hướng mắt về nơi xa thẳm. Trông dáng dấp ông ngồi thật khó đoán ông bao nhiêu tuổi. Có thể gần bảy lăm, gần tám mươi tuổi hoặc hơn nữa. Người nhỏ thó; đôi chân gầy guộc đen đủi; bàn tay gân guốc nhăn nheo với những vết nám trổ đồi mồi sần sùi. Khuôn mặt rất ấn tượng với những sợi râu lưa thưa mọc không hàng ngũ. Cặp lông mày có những sợi thật dài từ gần ấn đường đến cuối mắt. Đôi mắt vẫn còn sáng lắm, xem sách không cần đến kính. Nghe đâu, trước đây mắt ông cũng đã mang kính lão rồi nhưng sau đó lại sáng ra cho đến giờ. Ông khẳng định chừng nào mắt lại mờ thì ông sẽ đi gặp tổ tiên. Rồi bỗng nhiên ông lại hỏi tôi:
-Chúng mày cắm trại ở chỗ nào?
-Dạ, dưới tán cây me thật to ở trên đồi.
-Ờ, ờ… Cái chỗ đó là đỉnh Đồi Tượng. Ngày xưa… mày biết không!? Lớp tuổi như chúng tao bây giờ rất ít người dám đến… Ở đó, chỉ toàn là cỏ tranh với sim, mua mọc dại và mấy cây cổ thụ um tùm, nay chỉ còn cây me… À, mày biết sao gọi là Đồi Tượng không?
-Dạ…
Mặt ông Thư rạng rỡ:
-Trong những chuyến đem quân ra Bắc vào Nam đánh giặc, Vua Quang Trung có đóng quân ở nơi đấy! Đồi Tượng là nơi đội quân voi của ngài ở. Để ghi nhớ sự kiện này, dân làng gọi là Đồi Tượng. Lúc đó dân cư chưa đông đúc như bây giờ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)